- Ngươi bình tĩnh một chút, phải kiên nhẫn, ngươi như vậy rất dễ tẩu hỏa
nhập ma.
Hoàng Tuyền lão tổ nói.
- Tâm tình ta bị ngột ngạt, không thể tiếp tục tu luyện được nữa. Những
linh khí kia căn bản không nghe theo ta điều động!
Diệp Không vò đầu bứt tai.
- Xem bộ dáng hiện giờ của ngươi quả thật là rất bực a!
Hoàng Tuyền lão tổ tức giận mắng một câu, sau đó bình tĩnh nói:
- Xem ra ngươi đã có tâm ma.
Tâm mà là cái gì? Đó là một thứ rất khó giải thích, có thể là chấp niệm,
cũng có thể là một loại cảm giác, còn có thể là một thói quen.
Tóm lại, đã trôi qua mấy vạn năm, không có một ai nói được rõ ràng, cái
thứ này giống như tình yêu, biết rõ những nữ nhân khác xinh đẹp hơn
người trong lòng. Thế nhưng nếu phải lựa chọn, ngươi vẫn lựa chọn người
trong lòng mình, dù biết sau này sẽ hối hận nhưng trước mặt lại không cách
nào kiềm chế, đó chính là tâm ma.
Tâm ma có hai cách giải quyết, một loại là dùng ý chí cường đại để vượt
qua tâm ma, một cách khác là dựa theo tâm ma làm việc nó mong muốn,
cuối cùng tâm ma sẽ tự triệt tiêu.
Nhìn dáng vẻ bực bội của Diệp Không, Hoàng Tuyền lão tổ thở dài một
hơi, nói:
- Ngươi đừng vội tu luyện, xuất quan buông lỏng vài ngày, nếu vẫn
không thể an tâm tu luyện… Vậy đi tới phường thị của Man tộc xem một
chút.
- Cũng tốt.
Diệp Không gật đầu, rút linh thạch ra khỏi mắt trận pháp, xuất quan
thêm lần nữa.
- Không nhi, có tin tức tốt, An Đô truyền đến tin tức, nói hoàng thượng
đã xuôi, chuẩn bị phóng xuất tướng quân trở về.
Vừa mới xuất quan, Trần Cửu Nương vô cùng vui vẻ nói cho Diệp
Không tin tức tốt này.