CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1109

‘Tùng! Tùng!’ Tiếng trống bên phía Bắc Yến lại vang lên.

Mặc dù đêm khuya khí trời lạnh giá nhưng những binh sĩ Bắc Yến vẫn

để tay trần, khoác nửa mảnh da thú, đầu đầy mồ hôi ra sức đánh trống, nhịp
trống rầm rầm như tiếng sấm vang vọng trên trời cao, nổ vang truyền đến
khắp mọi ngõ ngách, đến tai mỗi binh sĩ.

“Ngày nào cũng đánh, tai lão tử sắp vỡ nát rồi!”

“Con mẹ nó, rốt cuộc là còn thế này đến khi nào? Lão tử cũng không

ngủ được!”

“Đông Sở toàn các tú tài, con mẹ nó thật là nhẫn nhịn.”

Trong doanh trại Bắc Yến toàn tiếng oán thán dậy trời dậy đất.

Đột nhiên, bên ngoài doanh trại vang lên một tiếng thật lớn, tiếng ngựa

hý, một tiếng vang lanh lảnh là dấu hiệu bị phá vỡ, đột ngột vang lên.

Hai nhóm kỵ binh từ trên trời giáng xuống xuyên vào hai cánh doanh

trại, bày ra trận thế giáp công trái phải.

Lúc này các tướng sĩ Bắc Yến mới giật mình tỉnh giấc từ trong mộng,

trong doanh trại lần lượt đốt đuốc, buồn ngủ, lơ mơ ngáp ngắn ngáp dài, tóc
tai bù xù chạy ra khỏi lều.

Nhưng mà vừa mới ra khỏi doanh trại, một đám binh sĩ Bắc Yến còn

chưa phản ứng kịp, đã bị vô số kỵ binh Đông Sở cắt đứt cổ!

Bắc Yến nhất thời hoảng hốt, ai có thể ngờ, mấy tên cháu rùa co đầu rút

cổ trong doanh trại đến nửa tháng, tự nhiên lại thò đầu rùa ra, hung ác cắn
bọn họ một cái.

Hai nhóm kỵ binh cực kỳ giảo hoạt, tên nào chưa tỉnh ngủ liền giết, đâm

thẳng một đao vào cổ, nhanh chóng dứt khoát, máu tươi văng khắp nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.