CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1187

“Mẹ nó, các ngươi chờ cho ta!” Binh Bắc Yến bỏ lại vài câu ngoan độc

rồi rời đi.

Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện này đã xong, chẳng qua cũng chỉ là mười

mấy lưu dân, cứu thì cứu, ai ngờ, một lát sau, bọn họ còn chưa trở lại doanh
trại, những binh sĩ Bắc Yến đó đã kéo người tới giúp đỡ, xông lên chém
giết.

Hai bên giao chiến chết mất mấy người, làm những người còn lại cũng

mù quáng, chém giết không quan tâm gì nữa.

Lưu dân kinh hoảng thét ầm lên, lầm quân đội Đại Tần chú ý, phái một

tiểu đội lính tới, binh lính thấy thế cũng lao tới tham chiến.

Cùng lúc đó, một tiểu đội binh Bắc Yến lao tới từ Tuyết sơn………

Nhất thời, cục diện hỗn loạn!

Lúc đầu chỉ là một số lượng nhỏ binh lính tham chiến, sau đó dần dần

diễn biến thành đại quân chém giết.

Nhưng, cái này không phải là chiến tranh, chỉ là binh sĩ tự phát ẩu đả.

Nói trắng ra là, binh lính hai bên đánh nhau!

Phùng Hiền Lập nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu lên, cao giọng nói:

“Gia, ta không cho là mình sai! Giết địch trên chiến trường là một chuyện,
trên chiến trường chỉ có kẻ địch, không giết chúng, chúng sẽ giết ta! Nhưng
đây chỉ là những bách tính tay không tấc sắt a! Mặc kệ bọn họ là người của
quốc gia nào, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị binh lính Bắc
Yến tàn sát tàn nhẫn!”

Chiến Bắc Liệt day day trán, nhàn nhạt hỏi một câu: “Thương vong thế

nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.