CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 132

Ám vệ thứ nhất lắc đầu như trống bỏi, vộ vàng nói: “Ngươi muốn thì đi

đi, hiện tại đi bẩm báo Vương gia không phải là muốn ăn đánh sao? Nói
sau, đợi lát nữa không bẩm báo Vương gia cũng biết rồi”

Người ám vệ thứ hai nhìn trời, gia a, không phải chúng ta không hoàn

thành nhiệm vụ a!

Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, trong lòng mặc niệm, ta không

phát hiện, ta không phát hiện, ta cái gì cũng không phát hiện.

Lâm Thanh vốn là thiếu niên mi thanh tú mục, Lãnh Hạ lại là đệ nhất

mỹ nhân Tây Vệ như vậy diện mạo không cần nói, đổi nam trang không
mảy may thể hiện nữ khí, giơ tay nhấc chân đều là tiêu sái lỗi lạc. Dọc
đường, các cô nương nhìn thấy hai người đều đỏ mặt, có chút lá gan thậm
chí nhìn chăm chú.

Đối với việc này Lãnh Hạ không có nửa phần xấu hổ, hơi hơi nhướn mi

với Lâm Thanh có chút tự đắc. Lâm Thanh không khỏi cười khổ, cô nương
a, ngài còn nhớ rõ mình là nữ nhân sao? Sao không có chút rụt rè vậy?

Âm Hương lâu là một thanh lâu độc đáo trong thành Trường An, nói nó

độc đáo cũng vì không khí trong này, không giống những nơi khác oanh
oanh yến yến, trái lại là văn nhân tài tử tụ tập bàn luận. Trong lâu, các cô
nương đều là tài nữ đọc qua sách vở, cầm kỳ thư họa tinh thông, đặc biệt
hoa khôi Vũ Điệp thi từ ca phú không chỗ nào không tinh thông, nếu không
phải vì danh phận, địa vị đệ nhất tài nữ thành Trường An làm sao có thể rơi
vào tay người khác.

Lúc này đã là đêm, đêm nay sắc trời rất tốt, sương mù rải rác, ánh trăng

dịu dàng ôm lấy con người.

Âm Hương lâu cực kỳ náo nhiệt, tiếng đàn mờ ảo chảy xuôi trong đại

điện, tăng thêm vài phần thanh nhã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.