CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1979

Cứ như vậy, nhô lên, chìm xuống, gào khóc……

Nhô lên, chìm xuống, gào khóc…….

Rốt cuộc Hoa Thiên cũng bơi được đến cạnh thuyền, tay chân rụng rời

hết cả, lệ nóng tuôn trào, tức giận nói không nên lời: “Các ngươi……. các
ngươi……….. các ngươi…………”

“Mau cứu ta a!” Một tiếng tru đầy giận dữ vang lên.

Lãnh Hạ rất có hứng thú cảm thán một tiếng, chậc chậc chậc, nếu không

phải đang chìm trong nước thì nhất định hắn sẽ giậm chân thật mạnh và vân
vân.

“Trời xanh mây trắng, du lịch trong biển, quả nhiên Hoa cô nương là

văn nhân có thú tao nhã, thất kính thất kính.” Lãnh Hạ nhàn nhạt nói một
câu làm mặt Hoa Thiên còn xanh hơn cả y phục, ngọc thủ vung lên, thản
nhiên nói: “Còn không mau mời Hoa cô nương lên thuyền ngồi chơi.”

“Rõ!” Mọi người ôm bụng, ầm ầm cười to.

Một sợi dây thừng được ném xuống, quấn hai vòng trên cổ Hoa Thiên,

rồi kéo mạnh lên.

Giữa không trung, một bóng người màu xanh giương nanh múa vuốt,

gào khóc la hét bị kéo lên.

Bịch!

Hoa cô nương đáp xuống boong thuyền với tư thế hình chữ đại (

大).

Đầu khẽ động, hắn thận trọng nhấc mi mắt lên, liếc mắt nhìn vô số

khuôn mặt tươi cười, con ngươi từ từ chuyển động rồi bộp một cái, đầu đập
xuống boong thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.