Tiếng khóc này, có thể nói là gào khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế, người
gặp người đau, người nghe rơi lệ!
Tướng quân kia cả kinh, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu binh khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi rất đàng hoàng, giờ phút
này gương mặt lấm lem gào khóc: “Tướng quân, chúng ta là thuộc hạ của
Ngô tướng quân, vốn mai phục ở phía trước, bỗng nhiên chẳng biết tại sao
lại có lửa bốc lên!”
Gương mặt hắn kinh hoàng lúng túng, như là nhớ lại tình hình đáng sợ
lúc đó, run rẩy nói: “Trong rừng, toàn là lửa a! Chỉ trong nháy mắt đã lan
đến đại quân chúng ta, ngay…… lúc đó!”
Tiểu binh bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía họ vừa chạy tới, dõng dạc
nói: “Kẻ giặc đột nhiên dẫn người vọt ra, Ngô tướng quân ra lệnh cho tiểu
nhân dẫn người tới cầu viện Tướng quân, còn ngài ấy thì kiên quyết ở lại,
không sợ chết đánh nhau với giặc! Tiểu nhân….. tiểu nhân…..”
Phịch!
Tiểu binh lại quỳ rạp xuống, yên lặng rơi lệ: “Tiểu nhân đi xa rồi quay
đầu lại nhìn, thấy rõ ràng Ngô tướng quân bị thủ lĩnh của đám giặc kia giết
chết! Tiểu nhân dẫn họ chạy vội tới đây, chỉ muốn hoàn thành mệnh lệnh
cuối cùng của Ngô tướng quân, không thể để ngài ấy chết không nhắm mắt!
Nhưng chạy được nửa đường thì phía sau đột nhiên có truy binh đuổi theo,
tiểu nhân có thể chạy đến đây báo cho Tướng quân, là vì trong đầu vẫn còn
vang vọng lời dặn dò của Ngô tướng quân trước khi ra đi! Tiểu nhân vĩnh
viễn sẽ không quên, Ngô tướng quân tuy hộc máu nhưng vẫn chăm chú
nhìn tiểu nhân, trong ánh mắt kia, hàm chứa kỳ vọng, hàm chứa gửi gắm
a!”
Tướng quân kia thở dài, như là rất khó khăn để tiếp nhận sự thật này,
thấy mấy trăm người ở phía sau cúi thấp đầu, vai run lên, thỉnh thoảng còn