Chung Thương co rút, xụ mặt, bất đắc dĩ trả lời: “Gia, đây là trà Hoàng
thượng phái người đưa tới, lần trước ngài tiến cung đã uống qua,
nói……….hương vị không tồi.”
Chiến Bắc Liệt nghi ngờ liếc qua chén trà rất khó uống kia, lại bưng lên
uống một ngụm, sắc mặt mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cúi đầu sử lý quân
vụ, âm trầm đáp: “Ừ.”
Thủ hạ ba người âm thầm trao đổi ánh mắt, Vương gia đã nhiều ngày
nay, hỉ nộ vô thường a!
Mục Dương nháy mắt với hai người mấy cái, ý tứ là: phải nghĩ biện
pháp a! Cứ như thế này làm sao chịu được?
Chung Thương hướng Vương phủ bĩu môi, Mục Thiên khiêu mi: không
lẽ vì đã lâu không thấy tiểu Vương phi?
Mục Dương nhún nhún vai, trộm liếc Chiến thần một cái: ai lên?
Chung Thương giữ nguyên vẻ mặt, Mục Thiên cúi đầu đuổi kiến, đều là
một bộ dạng không biết.
Mục Dương vỗ trán: hai người này, không nghĩa khí!
Mục Dương giả vờ ghé sát vào Chung Thương Mục Thiên, nói ra một
câu Chiến Bắc Liệt tuyệt đối có thể nghe thấy, lén lút nói: “Không biết tiểu
Vương phi đi đâu a?”
Ba người trộm liếc Chiến Bắc Liệt, quả nhiên Đại Tần Chiến thần đang
xử lý công vụ hơi hơi ngừng lại, lập tức bày ra một bộ dạng chuyên chú,
nhưng tai khẽ động………….
Chung Thương trầm giọng trả lời: “Nghe nói nhiều ngày nay Hoàng hậu
thích đổ xúc xắc, tiểu Vương phi hẳn là đi sòng bạc Tứ Hải.”