Hết sự tình không liên quan rồi, mọi người lại chú ý trên chiếu bạc, nín
thở nhìn chằm chằm.
Lãnh Hạ đập tay xuống bàn, hai lá bài lật ngửa lên, thản nhiên nói với
thiếu niên kia: “Tiểu tử, ngươi xem!”
Nhóm cờ bạc sợ hãi than, đinh ba xứng hai bốn, chí tôn!
Tiêu Phượng nhìn hai lá bài vô cùng sung sướng ngửa mặt lên trời cười
to, giơ nắm tay kiêu ngạo: “Tiểu tử, nhìn thấy chưa? Song thiên chí tôn!
Mang bút đến đây, để tiểu tử này viết giấy bán mình!”
Thiếu niên không thể tin há miệng, nhìn đi nhìn lại, nhìn chằm chằm hai
lá bài kia, giống như nhìn nhiều một chút nó sẽ thay đổi. Bỗng nhiên một
quyền đánh xuống bàn, tức giận chỉ vào Tiêu Phượng, lửa giận ngút trời:
“Ta không bán mình cho ngươi! Liên quan gì đến ngươi!”
Tiêu Phượng hếch mặt, biểu tình vui vẻ tự hào, thanh âm to hết mức có
thể: “Lão nương là tỷ muội tốt của nàng!”
Hai người trừng mắt, không ai nhường ai, thiếu niên nghiến răng nghiến
lợi, Tiêu Phượng nhướn cao mày, biểu tình đều là có thâm cừu đại hận, đem
đối phương trở thành kẻ thù giết cha mà hận.
Lãnh Hạ buồn cười lắc đầu, giơ tay ra, bồ câu đậu ở cửa sổ nhất thời
mừng ra mặt, bay đến tay nàng, nhẹ nhẹ cọ cọ bàn tay, một bộ dạng lấy
lòng.
Lấy ra tờ giấy trên đùi nó, thong thả mở ra.
Trên tờ giấy thật lớn, chữ viết cứng cỏi, nét bút không chỗ nào không có
một cỗ khí tức cuồng lệ, bá đạo và thiết huyết, vừa nhìn là biết bút tích của
Chiến Bắc Liệt, bảy chữ to như rồng bay phượng múa……