CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 277

Tiêu Phượng hai tay nắm chặt, ánh mắt hồng như mắt thỏ, nước mắt lại

ào ào chảy ra, miệng cố gắng an ủi: “Lãnh Hạ, lát nữa đau thì nắm chặt tay
ta.”

Phần áo ở bả vai bị cắt ra, lộ ra một phần da thịt trắng ngọc, mịn màng.

Chiến Bắc Liệt khuôn mặt lại đen vài phần, lãnh khí đã muốn ngưng tụ

lại thành vũ khí trên đầu, muốn động, thi triển “Thiên cân trụy “ cố định hai
chân tại chỗ, cố gắng chịu đựng ý muốn che lại phần da ngọc kia. (chắc là
một môn võ công a~)

Người áo xanh trong mắt lại không có chút thay đổi nào, tầm mắt đờ đẫn

nhìn chằm chằm mảnh tên đang cắm sâu trong thịt, thanh âm khô khan
phun ra một chữ: “Chịu.”

Đồng thời, dùng nội lực vỗ lên bả vai nàng, mảnh tên kia bị nội lực bức

ra một phần, thật nhanh hắn nắm lấy phần đuôi tên, dùng sức rút ra, ‘phụt’
một tiếng, một cỗ máu đen phun ra, văng khắp nơi.

Lãnh Hạ sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt như giấy, trên trán lấm

tấm mồ hôi, nhưng từ lúc rút tên ra đến giờ, mặt đều không nhăn một chút.

Nàng cố gắng hết sức để không chú ý cảm giác đau đớn ở bả vai, loại

đau này đối với nàng là bình thường, không phải là không thể chịu được, sát
thủ chính là một công việc chạy qua chạy lại giữ hòn tên mũi đạn, bị
thương, đổ máu như cơm bữa, chịu được đau đớn là một sát thủ có tư cách
để bắt đầu chương trình huấn luyện.

Nhưng dù vậy cũng không nhịn được hung hăng xem thường, người này

cũng thật tốt, chỉ nhắc nhở một tiếng liền bắt đầu, ngay cả thời gian chuẩn
bị đều không có.

Chiến Bắc Liệt mâu xẹt qua một tia tán thưởng, không hổ là nữ nhân của

bổn vương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.