nghe theo lời nàng? Nhưng dù thế nào cũng đã giúp mình một đại ân, việc
này hắn nhớ kỹ.
Đang nghĩ ngợi, thanh âm khô khốc của Mộ Nhị lại vang lên: “Đổi
thuốc.”
Chiến Bắc Liệt thu hồi suy nghĩ, đi đến trước bàn, chuẩn bị nhận lấy vải
xô trong tay Mộ Nhị, đổi thuốc cho tức phụ, lão tử không nhường ai.
Tay áo chợt phất lên, Mộ Nhị lui về sau vài bước, đầu nghiêng sang, ánh
mắt hoang mang.
Chiến Bắc Liệt nhất thời đen mặt, cố gắng trấn an cơn tức, tức giận cái
tên ngốc kia, tuyệt đối là không có việc gì lại đi tìm việc, lần thứ hai truyền
đến một ánh mắt rộng lượng, thanh âm tự giác mang theo vài phần thương
hại, khó mà tốt tính giải thích: “Ta đổi thuốc.”
Mộ Nhị chớp chớp mắt, tự hỏi một chút, ánh mắt từ mê man chuyển
thành chấp nhất, không chút do dự lắc lắc đầu, lời ít mà ý nhiều: “Không!”
Chiến Bắc Liệt sắc mặt xanh mét, giân dữ nói: “Ta là phu quân của
nàng.”
Mộ Nhị hình như hiểu được ý tứ của Chiến Bắc Liệt, lần này không hề
hoang mang, kiên định nhìn chằm chằm mảnh vải trong tay, ý tứ thực rõ
ràng: ta là thầy thuốc.
Ngươi con mẹ nó ngốc như vậy, cũng trở thành thần y được!
Chiến Bắc Liệt không nói nhiều lời vô ích, xuất ra một kích, đoạt lấy
vải, Mộ Nhị phản kích, đoạt lại mảnh vải.
Chiến Bắc Liệt muốn đoạt, Mộ Nhị lại nắm chắc không buông, tay một
chưởng, chân một kích, hai người hai tay ngươi tới ta đi, lấy mảnh vải làm