ánh mắt lặng lẽ nhìn trộm Lãnh Hạ, mới tiếp tục nói: “Trong dịch quán, thị
vệ tuần tra đều bị một đao cắt đứt yết hầu, thủ đoạn lưu loát, tại hiện trường
không có một chút dấu vết.”
Chỉ cần những người hiểu rõ Lãnh Hạ đều biết, thủ đoạn một kích mất
mạng ngoan lệ bực này, ngoại trừ nàng thì không có ai khác, mà Tam
Hoàng tử lại có quan hệ vô cùng rối rắm với nàng, thời điểm máu chốt như
thế này, không thể không nghĩ tới nàng.
Lãnh Hạ khẽ hạ mí mắt, thần sắc khó lường.
Lát sau nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tây, lạnh lẽo nói với Chiến Bắc
Liệt: “Trước bữa sáng, ta sẽ mang hắn về.”
Ngọc thủ giơ lên, Phong Trì đang đi bộ lập tức chạy tới, Lãnh Hạ vung
tay lên, nhún người nhảy lên lưng Phong Trì, lao nhanh ra ngoài Vương
phủ.
Chung Thương thong thả hỏi: “Gia, có cần phái người đi tìm không?”
Chiến Bắc Liệt lắc đầu, nhìn bóng dáng Lãnh Hạ trầm giọng nói:
“Không cần, Vương phi sẽ xử lý.”
Lãnh Hạ cưỡi Phong Trì chạy tới biệt viện Vương phủ.
Lúc này trong viện thật im ắng, nhìn qua thì không thấy có bất cứ dấu
vết nào cho thấy có người tới đây, nhưng nàng là ai, đánh giá khắp nơi một
lượt, phượng mâu rét lạnh, đi về phía hậu viện.
Đứng trước cửa một phòng, ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Cửa phòng bị mở ra, những người ở bên trong nhất thời kinh ngạc, đồng
loạt rút binh khí, như gặp phải địch nhân.