ổn.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật không thể tin cảnh trước mắt mình, cô thề vừa
rồi mình nhất định bị hoảng sợ rồi, cho đến khi tay phải lại bị ác ma kia
hôn, còn có Lucus, lại là con anh? Tại sao có thể như vậy!
Chẳng lẽ đây chính là âm mưu đã ngấm ngầm từ lâu sao? Chẳng lẽ chỉ
có một mình cô giống như kẻ ngu bị lừa mà không hay biết gì? Còn khờ
khạo hàn huyên trên mạng ba tháng với anh, tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Tên
lừa gạt! Ai là vợ anh!!!
“Ngưỡng mộ đại danh Thư nhị thiếu đã lâu, không ngờ hôm nay lại có
thể mời được Thư nhị thiếu đến, thật sự vinh hạnh.” Chử Tuyết Luân rất
thân thiện đưa tay, trực giác của anh người đàn ông này rất nguy hiểm,
nhưng mà anh không nói rõ ràng được nguy hiểm ở đâu, cứ có cảm giác
ánh mắt người đàn ông này nhìn Phi Phi có chứa vẻ xâm chiếm.
“Chử tổng khách khí, nếu không phải bởi vì Lucus thích tiểu thư Phi
Phi như thế, tôi cũng sẽ không may mắn được gặp mặt người đẹp, nếu
không phải ba tháng qua tiểu thư Phi Phi hết lòng khuyên bảo, tôi nghĩ tôi
cũng sẽ không có dũng khí đứng ở đây.” Thư Yến Tả cũng hữu nghị đưa
tay trái ra, chỉ có điều lúc nói, ánh mắt vẫn cứ nhìn Hoắc Nhĩ Phi.
Chậc chậc chậc! Nghe một chút xem, nói gì vậy! Nếu không phải ba
tháng qua tiểu thư Phi Phi hết lòng khuyên bảo, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không
có dũng khí đứng ở đây. Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn chằm chằm vào
Thư ác ma, càng ngày càng gian xảo!
Cô có ảo giác, người đàn ông ôn tồn nho nhã trước mặt chắc chắn chỉ
có dung mạo tương tự ác ma mà thôi, sao có thể là cùng một người chứ!
Chênh lệch cũng quá lớn, trong ấn tượng của mình, ác ma chưa bao giờ có
vẻ mặt hiền lành như vậy, mỗi một lần đều mang theo khí phách khát máu,
ánh mắt lạnh lùng; mà Thư nhị thiếu trước mắt, luôn khiêm tốn có thừa,