“Khó có được tiểu thư Phi Phi ngài hạ cố đến chơi, thật đúng là vinh
hạnh!” Thư Yến Tả khó có được mặc một bộ đồ thường ở nhà hai màu đen
trắng, lười biếng dựa nghiêng vào đầu cầu thang lầu ba, khóe môi nhếch
lên, vô cùng quyến rũ.
Thế nhưng nụ cười đó tuyệt đối miễn dịch với Hoắc Nhĩ Phi, vừa thấy
được anh, tròng mắt vốn dịu dàng ôn hòa lập tức bốc cháy lửa giận lên.
Lucus nhìn bên này, lại nhìn bên kia, cảm thấy rất khó xử, vì sao dì
Phi Phi không thích cha chứ? Không phải lúc trước ở trên mạng nói chuyện
rất tốt sao? Tại sao vừa thấy mặt đã như vậy?
“Lucus ngoan, cha có lời muốn hàn huyên một chút với dì Phi Phi của
con, con đi tìm cha nuôi chơi trước đi.” Thư Yến Tả tăng thêm mấy chữ
“Dì Phi Phi”, nhưng thật ra là cố ý nói cho Hoắc Nhĩ Phi nghe.
“Vâng, cha nhất định phải giữ phép lịch sự đó!” Lúc Lucus bịch bịch
chạy lên lầu vẫn không quên dặn dò cha mình một câu.
Thư Yến Tả mỉm cười nhìn con trai, nếu như con trai biết dì Phi Phi
của bé chính là mẹ bé, vậy chẳng phải địa vị của di3n~d@n`l3q21y'd0n
mình lại càng thấp.
“Tiểu thư Phi Phi, mời.” Tay phải Thư Yến Tả làm thế xin mời, Hoắc
Nhĩ Phi tìm một vị trí không gần cửa sổ ngồi xuống, tốt nhất đừng để cho
người của công ty nhìn thấy.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy đi thẳng vào vấn
đề sẽ tốt hơn.
“Tôi đã làm cái gì sao?” Thư Yến Tả cười đến rất vô tội.
“Anh đưa nhà hàng của anh chạy đến đối diện công ty của tôi rốt cuộc
là có ý gì? Ngày khai trương kêu nể mặt tôi mời mọi người trong công ty