Thư Yến Tả đột nhiên cảm thấy rất tức cười, anh thế này là sao rồi,
sao lại đi so tài với một con chó!
Tròng mắt đen không hề chớp mà nhìn Hoắc Nhĩ Phi chằm chằm, mơ
hồ lộ ra vẻ mê người, cúi người, cúi đầu, gặm cắn một trận ở cổ Hoắc Nhĩ
Phi, tay càng không hề nhàn rỗi.
Hoắc Nhĩ Phi đấm loạn lên người anh, “Buông tôi ra, buông tôi ra, lưu
manh! Lưu manh!”
“Vậy thì để tôi cho cô biết cái gì mới là lưu manh chân chính!” Thư
Yến Tả gần như hung tợn nói, hai chân cố định hai bên Hoắc Nhĩ Phi,
không để cho cô phản kháng, tay cũng không nhàn rỗi, kéo quần áo của cô,
“Roẹt” một tiếng, váy ngủ bị anh xé nát ném trên đất.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy trước ngực đột nhiên lạnh, kêu lên một
tiếng, một quyền lập tức đi lên.
Thư Yến Tả một phát tóm được tay cô, “Cô cho rằng bị cô đánh một
lần sẽ có lần thứ hai sao?” Nói xong cắn một cái die enda anle equu ydonn
lên nụ hoa đứng thẳng của cô, bú, gặm cắn, gần như không chút lưu tình.
“Anh đồ lưu manh! Ác ma! Biến thái! Hãm hiếp là phạm pháp, tôi
muốn kiện anh!”
“Kiện tôi! Thật buồn cười! Cô có năng lực gì mà kiện tôi!” Thư nhị
thiếu hung tợn nói, luật pháp có thể làm gì anh, người phụ nữ này quả thực
quá ngây thơ rồi.
“Chờ ngày tôi có năng lực, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”
Hoắc Nhĩ Phi rất kiên định cứng rắn nói.
“Cô cho rằng sẽ có một ngày như vậy sao? Xem ra hai ngày nay cô
không hề học được nghe lời, vẫn còn trong mộng đẹp!” Ánh mắt Thư nhị