một chút thủ đoạn hấp dẫn sự chú ý của đàn ông!” Lời An Tình Hủy nói rất
ác độc.
“An Tình Hủy! Cô xong chưa, tôi xem cô cùng bị bắt tới với tôi nên
có chút ấn tượng tốt với cô, sao cô lại có dáng vẻ như thâm thù đại hận với
toi! Thật buồn cười!” Hoắc Nhĩ Phi chưa bao giờ coi mình là người lương
thiện, mặc dù bình thường cô hơi tùy tiện, không đi làm ác với người,
nhưng cũng không có nghĩa rằng cô sẽ không nổi giận, chọc tới cô sẽ đánh
người! Chó nóng nảy còn nhảy tường, huống chi là người!
“Không buồn cười chút nào, Hoắc Nhĩ Phi, đại tiểu thư lớn lên không
buồn không lo như cô vĩnh viễn sẽ không rõ...” An Tình Hủy nói còn chưa
dứt lời, đã bị người trách móc rồi.
“Chà! Đây là thế nào? Còn cãi vã die nda nle equ ydo n ở đây, coi đây
là chợ bán thức ăn!” Giọng nói bén nhọn của vú Thư vang lên.
An Tình Hủy lập tức ngậm mồm, đổi vẻ mặt nịnh họt, “Vú Thư, vú
cũng ra ngoài giải sầu.”
“Không đi ra, sao có thể nghe thấy đối thoại đặc sắc như thế!” Vú Thư
nhìn hai cô cười lạnh.
“Vú Thư, tôi đi cùng vú một lúc đi, mỗi ngày vú quan tâm vì cái nhà
này, quá cực khổ, ban ngày nhị thiếu đều bận rộn ở bên ngoài, nhà này phải
dựa vào vú lo liệu, cần phải chú ý thân thể đó, về sau mỗi ngày sau khi ăn
xong tôi đều đi ra ngoài một lúc với vú. Ít ngày trước vú nói đau thắt lưng,
trước kia tôi thường xoa bóp cho mẹ, về sau tôi xoa bóp cho vú, bảo đảm
thoải mái.” An Tình Hủy thân thiết kéo vú Thư cùng đi, cô nhất định sẽ suy
đoán lòng người, đúng lúc đúng chỗ sẽ nói đến đáy lòng người khác.
“Phiền cô có lòng này...” Vú Thư lập tức mặt mày hớn hở.