CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 154

Nhẫm Cửu ngơ ngác ngước nhìn hắn, Sở Cuồng đưa đồ cho nàng xong,

lùi lại vài bước, Nhẫm Cửu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Người đối phương muốn tìm là tôi, sự tình cũng do tôi mà ra, đương

nhiên tôi phải giải quyết, tôi sẽ đến quan phủ, bảo họ thả người nhà cô ra.”

Nhẫm Cửu mấp máy miệng, Sở Cuồng đã quay người đi, nàng vội nhấc

chân bước theo: “Máy… máy nhận dạng của ngươi còn ở chỗ ta…”

“Ừ.”

“Mấy thứ đồ lợi hại của ngươi chẳng phải cần máy nhận dạng mới có

thể dùng sao?”

“Ừ.”

“Vậy nếu… nếu ngươi bị bắt, chẳng phải không thể nào trốn thoát được

sao?”

Cuối cùng Sở Cuồng cũng nghiêng đầu nhìn Nhẫm Cửu, trong mắt

Nhẫm Cửu có quá nhiều cảm xúc, phức tạp đến mức khiến Sở Cuồng không
thể nào phân tích hết, nhưng trong số những cảm xúc của nàng có lẽ cũng
có vài phần lo lắng bất an thật sự, trong hình huống thế này nàng vẫn lo
lắng cho tính mạng của hắn sao…

Đáy mắt Sở Cuồng lóe lên một tia cảm xúc gì đó, hắn khẽ cụp mắt, bất

giác nhớ lại biểu hiện lúc Nhẫm Cửu đưa tiền cho thư sinh kia, lại nghĩ đến
tiếng hét của nàng khi chạy trốn đêm đó, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện
vậy rồi, lẽ ra nàng phải căm hận nghề “binh lính” này, nhưng nàng vẫn cứu
họ. Tuy chỉ là một câu nói, nhưng đó là biểu hiện thật sự của nàng.

Có lẽ con người là một thứ phức tạp, lúc giúp đỡ người khác đồng thời

cũng có chút không nỡ, lúc cứu người khác lại cũng có chút không cam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.