CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 407

Y vốn đang cầm một cây dù che mưa, tay phải xách một cái rương cũ

nát, nhưng cái rương lại rất đẹp, xem ra không bằng da cũng bằng gỗ, tuy
không biết chất liệu gì, nhưng vô luận ai cũng có thể nhìn thấy ra đây là cái
rương rất mắc tiền, rất đặc biệt, thậm chí trên tay cầm còn nạm bích ngọc.

Y ăn mặc đơn giản, nhưng khí phách rất lớn, lạnh lùng nói:
- Nơi đây có phải là có một người họ Quách đang có hỷ sự?
Lão chủ gật đầu, nhìn chiếc rương trong tay y, hỏi dò:
- Khách quan đến biếu lễ?
- Không.
- Đến uống hỷ tửu?
- Không.
Lão chủ đành gượng cười, muốn hỏi nhưng cũng không biết cách gì và

hỏi gì hơn.

Đinh Linh Lâm lại đột nhiên hỏi:
- Ngươi là Nam Cung Lãng?
Lam y nhân cười nhạt, nói:
- Nam Cung Lãng là cái thá gì chứ?
Đinh Linh Lâm thở hắt ra, nhẹ nhõm cười nói:
- Y đích xác chẳng đáng gì cả.
Lam y nhân nói:
- Nhưng ta đáng đấy.
Đinh Linh Lâm lại ngơ ngác, tự mình nói mình là kẻ “xứng đáng”, xưa

nay nàng chưa bao giờ gặp người nào như vậy cả.

Lam y nhân nghiêm mặt, nói:
- Ngươi tại sao không hỏi, ta là cái thá gì?
- Ta đang muốn hỏi.
Lam y nhân nói:
- Ta là lễ vật.
Đinh Linh Lâm trợn to mắt ra, nhìn y, người này rõ là giống một quái

vật.

Quái vật thì nàng đã thấy, nhưng một “quái vật” biết nói, biết đi, thì nàng

chưa thấy bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.