CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 435

- Không sai! Ta chính là Bố Đạt Lạp, chính là một chóp núi “cô lập vân

tiêu, cao bất khả phán, cô phong chi vương”. Vô luận ai nhìn thấy chân
diện mục của ta thì chỉ có hai con đường để chọn lựa.

- Hai con đường? Ngoài trừ tử lộ, lại còn có con đường khác nữa sao?
- Chỉ cần ngươi chịu nhập giáo của bọn ta, là người của bọn ta thì có thể

sống sót.

- Sống sót?
Đinh Linh Lâm đột nhiên cười nhạt rồi nói tiếp:
- Ta ít ra cũng đã nhìn thấy bảy tám kẻ Ma giáo các ngươi giống như một

lũ mèo hoang bị người ta cắt mất đầu vậy.

- Bọn họ có chết cũng chết rất sung sướng.
- Sung sướng? Sung sướng gì chứ?
- Tại vì kẻ nào giết bọn họ, cũng đều phải trả giá đắt.
Nghĩ đến vũng máu và thi thể trong hỷ đường. Đinh Linh Lâm cơ hồ

nhịn không nổi muốn nôn mửa.

Cô Phong Thiên Vương nói:
- Lúc này tuy ngươi vẫn còn sống cũng chỉ sống không bằng chết, nhưng

chỉ cần ngươi gia nhập giáo của bọn ta, vô luận là người sống hay chết đều
không có ai dám khinh nhục ngươi.

Đinh Linh Lâm lại gắng sức cắn chặt môi, câu nói này thật sự đã làm

nàng rúng động.

Gần đây sự tủi cực mà nàng chịu đựng quả thật quá lớn.
Cô Phong Thiên Vương nhìn nàng đôi mắt như mắt chim ưng, chứa

đựng vẻ mỉa mai khinh miệt lạnh lùng nói:

- Ta biết ngươi thật sự không muốn chết, không ai thật sự muốn chết cả.
Đinh Linh Lâm gục đầu xuống.
Nàng còn trẻ vẫn chưa thật sự hưởng thụ cuộc sống, tại sao nhất định

phải chết?

Một thiếu nữ phải chịu đựng sự tủi thân và giày vò, nếu có cơ hội để giày

vò người khác, há không là một chuyện rất lấy làm sung sướng sao.

Điều dụ này quả thật rất lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.