CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 440

Nàng thật sự không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Đêm càng khuya, gió càng lạnh, cái chụp đèn rách nát đó vẫn còn đang

lắc lư trên cành cây khô, thi thể của người thổi sáo cũng còn đó.

Cô Phong Thiên Vương mất hút trong bóng đêm.
Cát Bình nằm gục trên mặt đất, ho sù sụ liên tục. Mỗi tiếng ho vọt ra một

ngụm máu.

Khi gió thổi qua vai y, lớp y phục trên vai đột nhiên có một miếng bị gió

thổi thành tro, lột ra một dấu tay.

Dấu tay đỏ tươi.
Đinh Linh Lâm xưa nay chưa bao giờ nhìn thấy chưởng lực đáng sợ như

vậy, nhưng hiểu rõ chuyện này đã xảy ra như thế nào.

Nàng vẫn còn sống vẫn còn an lành đứng ở đây. Chỉ vì Cát Bình không

những không giết nàng mà còn cứu nàng.

Y bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu nàng, mạng sống lúc này mong

manh như sợi tơ, ân tình cứu mạng này giống như một cây kim đâm đau
nhói trái tim nàng.

Vô luận là bi thương hay là cảm kích, chỉ cần một xung đột tình cảm quá

cường liệt cũng sẽ trở thành một chiếc kim nhọn đâm vào tim người.

Nàng quì xuống ôm lấy Cát Bình.
Trái tim nàng đang đau nhói, dạ dày như co thắt lại, nhưng hoàn toàn

không biết phải giúp đỡ ân nhân cứu mạng mình như thế nào.

Những giọt nước mắt của nàng nhỏ lên thân thể của y.
Cát Bình thở hổn hển cố gắng nén tiếng ho lại, đột nhiên nói:
- Nhanh... mở nhanh chiếc rương của ta ra.
Đinh Linh Lâm lập tức chụp lấy cái rương mở ra.
Cát Bình nói:
- Bên trong có một bình gỗ màu đen phải không.
- Có.
Đinh Linh Lâm vừa lấy ra. Cát Bình liền chụp lấy, cắn gãy cổ bình, đổ cả

bình thuốc vào trong miệng.

Sau đó hơi thở dồn dập hổn hển của y dần dần ổn định điều hòa lại.
Đinh Linh Lâm cũng thở ra nhẹ nhõm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.