CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 574

Một miếng ngọc bài muốn bán ba vạn lạng, tiểu tử này bị khùng rồi?
- Cái giá này chỉ có kẻ điên mới mua.
Tất nhiên cũng chẳng có gì để xem nữa. Chiếc xe lớn sơn đen đã quẹo

qua góc phố, những người đứng xem cũng chuẩn bị bỏ đi.

Nào ngờ sau góc phố đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, chiếc xe sơn đen

đó chợt vội quay trở lại lúc đến còn nhanh hơn cả lúc đi.

Chiếc roi ngựa của người điều khiển giơ cao, thét lên một tiếng chiếc xe

ngựa dừng phắt lại.

Người trung niên đó lại đẩy cửa bước ra, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra

vẻ khác thường, bước dài tới trước mặt Diệp Khải Nguyên nói:

- Vừa rồi ngươi đòi ba vạn lượng?
Diệp Khải Nguyên gật đầu.
Người trung niên đột nhiên từ trên người móc ra một xấp ngân phiếu

đếm đếm đúng ba mươi tờ rồi nói:

- Cầm đi!
Y đưa hết ba mươi tờ ngân phiếu này cho Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên không đưa tay ra cầm mà lại chau mày hỏi:
- Đây là gì thế?
Người trung niên nói:
- Đây là ngân phiếu của kinh thành Đại Hán phát ra, bảo đảm rút được

tiền đầy đủ.

Diệp Khải Nguyên nói:
- Bảo đảm rút tiền đầy đủ?
Người trung niên nói:
- Ta họ Tống, cửa hàng Thập Bảo chuyện bán cổ vật ngọc khí ở thành

Tây là của ta, những cư dân phố phường ở đây chắc hẳn có người nhận ra
ta.

Thập Bảo là bảng hiệu chữ vàng mấy năm nay, Tống chủ nhân cũng là

một phú ông ít ỏi trong thành.

Trong đám người đích xác có người nhận ra y.
... Nhưng Tống chủ nhân xưa nay buôn bán tính toán rất kỹ, sao lại chấp

nhận bỏ ra ba vạn lạng để mua một tấm ngọc bài? Hẳn là y cũng đã điên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.