CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 588

... hay chết, đều nhất định cười không nổi.
- Tại sao y muốn cười? Tại sao có thể cười được?
Tay của Diệp Khải Nguyên lạnh băng, mồ hôi chảy ướt đẫm trán, lạnh

toát.

Chàng nghe ra trong tiếng cười của Dương Thiên phảng phất vẻ châm

biếm mỉa mai kỳ quái.

Nhưng chàng vẫn đoán không ra tóm lại đó là ý gì?
Vô luận đó là ý gì, lúc này cũng đã không còn ý nghĩa, con người sau khi

chết thì tất cả những gì mà y có được đều sẽ theo mạng sống mà biến mất.

Điều mà người chết duy nhất có thể mang theo chỉ là một chuyện.
Bí mật!
Dương Thiên có phải đã mang đi bí mật gì đó?
Người chết có lúc cũng có thể nói ra, chẳng qua phương thức nói ra bất

đồng mà thôi.

Y vẫn có thể nói ra bí mật được chứ?
Người sống dùng miệng mà nói, người chết dùng gì mà nói.
Dùng thương tích của y.
Vết thương đã rữa nát, máu trào ra từ đó đen thẫm, nhưng vết thương

không lớn.

Diệp Khải Nguyên nếu không tận mắt nhìn thấy, quả thật khó tin một vết

thương chỉ lớn bằng chấm lỗ kim lại có thể lấy mất mạng Phi Hồ Dương
Thiên.

Gió lạnh như đao nhưng không có tiếng động.
Tiếng động mà Diệp Khải Nguyên nghe thấy là tiếng bước chân của một

người.

Chàng không quay đầu lại vì chàng biết người đó là ai.
Người đến đó chính là lão nương vừa rồi đào tẩu theo hướng khác.
Lúc này y phục lão nương đang mặc trên người đương nhiên đã không

phải là cái áo bông ngắn lụa đen bó sát người nữa.

Khuôn mặt trái xoan trắng bệt của lão nương nay tất nhiên cũng đã thay

đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.