những người giỏi nhất, bất kể họ là ai. Sau đó, chúng ta sẽ thành lập
một hội đồng xét tuyển. Chúng ta sẽ chọn ra kiến trúc sư mà tất cả
mọi người đều nhất trí, bởi vì vấn đề hơi phức tạp ở chỗ chúng ta
đang nói về Nhà Trắng. Và tôi sẽ xây phòng khánh tiết tuyệt nhất
từng có, thậm chí còn hơn cả phòng khánh tiết Mar-a-Lago, để người
Mỹ có thể tự hào khi tổng thống của chúng ta tiếp đãi các nhà lãnh
đạo thế giới tại Nhà Trắng.”
“Chà,” Axelrod nói. “Hay đấy.” Rồi ông ấy nói ông ấy sẽ
truyền đạt lại đề nghị này và liên lạc lại với tôi. Không một ai gọi lại.
Và đó chính là vấn đề với đất nước này. Khi Rush Limbaugh mời
tôi tham dự chương trình của ông, tôi đã kể cho ông nghe câu chuyện
này, và Rush nói có lẽ họ không liên lạc lại với tôi vì tôi là người cả đời
là đảng viên Cộng hòa. Có lẽ Rush đúng, nhưng tôi chắc rằng đó
đơn giản là cách làm ăn ở Washington, hàng tỷ đô-la bị phí phạm và
mọi người đơn giản là chẳng quan tâm. Tôi quả thật đã nghĩ David sẽ
nhận món quà của tôi, nhưng giờ vẫn còn chưa quá muộn. Lời đề
nghị của tôi vẫn còn đó. Nếu ai đó muốn tặng cho nước Mỹ một
món quà tử tế, thì ta sẽ gọi lại cho người đó, bất kể người đó thuộc
đảng nào. Đó chỉ là một ví dụ nho nhỏ cho thấy chính quyền
Obama không khôn ngoan về chuyện tài khóa và chắc chắn không
quan tâm đến việc tận dụng những cách thức mang lại lợi ích lớn
nhất có thể cho người Mỹ. Đối với chính quyền Obama, tiết kiệm
không phải là mục tiêu cần thực hiện - mở rộng chính phủ và chi tiêu
tiền đóng thuế của người dân hơn nữa mới là mục tiêu của họ.
Thỉnh thoảng họ gọi nó là “đầu tư” hoặc “kích thích”, nhưng phần
lớn đó chỉ là sự lãng phí hoàn toàn thuần túy.
Chúng ta cần một người biết làm kinh doanh ở Nhà Trắng,
người biết cách tư duy mới mẻ và đạt được những giao kèo thông
minh.