DẠ KHÚC - Trang 74

Trần Thị Bảo Châu

Dạ Khúc

Phần V

Thật khoan khoái, Đào bưng ly nước trái cây lên uống từng ngụm nhỏ. Mãi
tới bây giờ, cô mới cảm nhận được mùi vị thơm ngon độc đáo trong cách
pha chế của nó.

Có tiền lúc nào cũng sướng. Sau này, chắc chắn Đào sẽ có nhiều tiền.
Nhưng dù giàu sang cỡ nào, suốt đời cô vẫn không quên lần đầu tiên vào
quán cà phê sang trọng ở độ cao một trăm hai mươi mét so với mặt đất như
ngày hôm nay.
Đôi môi mọng hơi trề ra, Đào nói:
- Em phải cảm ơn anh mới đúng.
Tiến nhíu mày:
- Về chuyện gì?
- Tất cả những gì anh đã làm vì em từ lần gặp mặt cho đến hôm nay.
Ngay cả trong giờ phút tuyệt vời này. Em đang bay trên thiên đàng, anh
đừng kéo em xuống trần thế đấy.
Tiến nói trong bồi hồi:
- Anh rất tiếc đã tới giờ. Nếu không, em sẽ về trễ hơn giờ tan học rất
nhiều.
Mắt tròn lên thật ngây thơ, Xuân Đào thảng thốt:
- Ôi! Suýt nữa em quên rồi. Lần đầu tiên trong đời em cúp cua để đi chơi
đó.
- Vậy anh... tội lỗi quá trời.
Nhìn Tiến bằng ánh mắt ấm áp, Đào thì thầm:
- Em không cho đó là tội đâu. Với em, tất cả những gì thuộc về anh đều
hết sức thiêng liêng.

Tiến xúc động vì những lời chân thành đó. Anh lặng lẽ nhìn Đào và nhận
ra cô thân thiết với anh hơn Việt Cơ rất nhiều. Anh cần một người phụ nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.