DẠ KHÚC - Trang 75

biết chăm sóc, chiều chuộng, biết khích lệ, động viên, chớ không cần một
cô gái mới lớn đỏng đảnh, nay giận mai hờn. Anh đã qua cái thời chơi trò
cút bắt trong tình yêu như Việt Cơ đang thích thú hiện giờ. Cái anh cần là
sự đồng điệu, tiếc rằng anh và Cơ lại không có được nó. Đó đúng là bất
hạnh, thật là bất hạnh. Và lẽ ra anh không nên tỏ tình với Việt Cơ sớm như
vậy. Lòng Tiến vừa nặng nề tiếc nuối, vừa ray rứt buồn bã vì những mâu
thuẫn trong lòng.

Anh dịu dàng nhắc lại lần nữa:
- Chúng ta về thôi.
Xuân Đào ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa tay cho Tiến nắm. Hai người như
một đôi tình nhân dắt nhau vào thang máy. Có lẽ vì không quen sự thay đổi
môi trường, nên khi từ thang máy đi ra, Xuân Đào bị choáng.
Cô như muốn té vào người Tiến, khiến anh phải ôm cô trong tay, giọng lo
lắng:
- Sao thế?
Đào nhắm mắt lại:
- Em hơi mệt một chút, nhưng sẽ khỏi ngay. Có lẽ tại từ cao xuống thấp
đột ngột, chịu không nổi.
Tiến để mặc Đào tựa vào người mình, lòng dậy lên sự thương cảm kỳ lạ.
Trong cái thể xác yếu đuối, nay ốm mai đau này là cả một tâm hồn bao
dung, luôn nghĩ tới người khác. Cũng nhờ thế, Đào mới sống với gia đình
ông Danh được.
Chưa bao giờ ao ước có Xuân Đào mãnh liệt trong Tiến như lúc này,
nhưng cũng chính anh lại lạnh lùng gạt ham muốn đó bằng giọng nói thật
khô khan:
- Nếu vậy, anh đón taxi cho em về.
Xuân Đào có vẻ cam phận, cô nói nhỏ:
- Vâng, cảm ơn anh buổi tối đầy ấn tượng này. Cảm ơn anh.
Đợi Xuân Đào lên taxi xong, Tiến đi ngược về bãi gởi xe. Dắt chiếc Su
ra, phóng vội về nhà.
Vừa thấy anh, bà Phụng đã gắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.