DẠ KHÚC - Trang 82

- Đúng là hoang tưởng. Mày có "hâm" không vậy, thằng tửng?
Trung vẫn bình thản:
- Tao biết thế nào mày cũng cho rằng tao nổ. Tụi mình là bạn từ thời phổ
thông, nhưng có nhiều cái mày chưa biết về tao đâu. Mẹ tao là con gái duy
nhất của ông Vĩnh Hưng đấy.
Hơi nhóm người lên, Bửu buột miệng:
- Bác gái... à! Đúng, bác gái là người Hoa. Nhưng tại sao gia đình mày
lại sống khổ như vậy?
Trung uống một hớp cà phê, giọng trầm xuống:
- Ngày xưa, ông Vĩnh Hưng không chấp nhận ba tao, nên đã từ người con
gái duy nhất của mình. Sau hai mươi mấy năm, ông ấy đã nghĩ khác.
Bửu cười nửa miệng:
- Phải nói là sau trận chết đi sống lại rồi nằm một chổ. Ổng mới nghĩ lại.
Nhưng suy cho cùng, cũng là nghĩ cho bản thân ông.
Trung trầm ngâm:
- Lẽ ra tao không về công ty Vĩnh Hưng, dù ông ấy đã đưa ra đề nghị này
cách đây nửa năm. Nhưng nghĩ tới mẹ mình, tao không đành. Khi bỏ nhà
theo ba tao, bà đã tự cho mình là đứa con bất hiếu. Tao không muốn tới
cuối đời, mẹ tao vẫn phải sống trong ân hận.
Bửu nheo nheo mắt:
- Việc mày làm không có gì sai.
- Nhưng tao vẫn chưa mở miệng gọi được tiếng ông ngoại.
- Tại sao? Mày mặc cảm à?
Trung nói:
- Trong công ty, ngoài Vĩnh Phát ra, không ai biết quan hệ giữa tao và ông
Vĩnh Hưng. Mọi người chỉ nghĩ tao được mướn về để điều hành công ty và
được trả lương khá cao. Tao mặc cảm vì ông ngoại mình là giám đốc và
bây giờ truyền ngôi lại cho mình.
Bửu kêu lên:
- Mặc cảm gì... lãng nhách vậy? Có cả tỷ người muốn được một ông
ngoại như mày đang có.
Trung xoa cằm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.