DẠ KHÚC - Trang 85

Tiến bị đốn ngã là phải.
Trung bất bình:
- Vậy tại sao hắn không cưới cô ta?
- Chuyện đó, tao không biết.
- Chỉ tội cho Việt Cơ có một người chồng tồi, một người đang mang ơn
mà lại bất nghĩa.
Bửu bỗng khoan dung:
- Đừng vội mắng. Biết đâu họ cũng có nổi khổ nào đó.
Trung nhún vai làm thinh. Đúng là vậy rồi anh nóng chuyện của người
khác. Bửu nhìn đồng hồ:
- Nếu không có gì, tao về trước à.
Trung vội hỏi:
- Chừng nào mày bắt đầu làm việc.
Bửu ỡm ờ:
- Tao vẫn chưa quyết định mà. Nhưng dù làm hay không, thứ hai tao sẽ
trả lời.

Trung lắc đầu nhìn theo cái dáng ngang tàng của Bửu, rồi cô đơn ngồi một
mình. Anh lầm lì uống hết tách cà phê và đứng lên. Trong khi Tiến vẫn
còn ngồi lại với người tình.
Tự nhiên Trung muốn đi vòng vòng, anh phóng xe tới góc phố, nơi lần đó
anh đã đưa Việt Cơ về. Trong những ngôi nhà đấy, có một ngôi nhà của gia
đình cô. Giờ này cô đang làm gì? Có đang chờ Tiến ghé không?
Trung thật lẩn thẩn khi bỗng dưng thương vay khóc mướn, lo chuyện đâu
đâu của người lạ. Đang nhếch môi cười một mình, Trung suýt la lên khi
thấy cái dáng quen quen đang thơ thẩn trên vỉa hè.
Tấp xe vào thật nhanh, Trung gọi:
- Việt Cơ!
Cô gái quay lại, giọng như reo lên:
- Là chú à? May quá, tôi đang buồn muốn chết đây.
Trung phấn khởi:
- Vậy thì lên xe, tôi sẽ chở Cơ tới những chỗ không dành cho người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.