DẠ KHÚC - Trang 87

- Vậy là chú từng mong sẽ gặp lại tôi à?
- Khách sộp mà. Tội gì không mong chứ?
- Nhưng lần này chú đừng hòng chặt đẹp. Tôi chỉ có mười ngàn thôi.
Đúng giá phải không?
Trung bảo:
- Vẫn còn thừa hai ngàn. Lần trước là cô ra giá để tôi chặt. Mà tôi cũng
nói rồi, bán nỗi buồn, mua niềm vui thì đừng sợ tốn tiền.
Hơi nghiêng đầu ra sau, Trung hỏi:
- Tối nay cô lại buồn chuyện gì? Cứ tự nhiên trút bỏ, tôi không tính
thành tiền đâu. Đã vậy, tôi sẽ bao cô một chầu nhẹ nhẹ như bột chiên
chẳng hạn. Không từ chối chứ A Muối?
Việt Cơ chép miệng:
- Chắc là không. Vì tôi vẫn chưa ăn cơm.
Giọng Trung hài hước:
- Sao vậy? Định giữ eo hả? Nếu thế thì không nên, vì trông cô đã giống
các siêu người mẫu lắm rồi.
Tiếng Việt Cơ chợt khàn đi:
- Tôi đâu giữ eo giữ co gì. Nhưng ngồi vào bàn, ăn không vô. Tôi ghét
thói phô trương cũng như giả dối. Vậy mà ngày nào cũng phải... đụng.
Trung nhỏ nhẹ gợi chuyện:
- Trên bàn ăn chắc chắn chỉ có người nhà. Lẽ nào Cơ vẫn chưa quen?
- Chú không hiểu đâu.
Trung ân cần:
- Nếu Cơ giải thích, tôi sẽ cố gắng để hiểu.
Cơ hơi khựng lại, rồi cô bối rối:
- Tại sao tôi phải giải thích với một người lạ như chú? Đúng là điên
khùng.
Trung lắc đầu:
- Khi những người thân nhất không hiểu mình, đi tìm sự thông cảm, sự an
ủi của người lạ đâu có gì sai. Cơ không biết đó thôi, hằng ngày, hằng đêm,
thậm chí hằng giờ, hằng phút vẫn có người gọi điện tới các chuyên gia tâm
lý để được tư vấn về những chuyện riêng tư. Qua điện thoại, họ kể lể rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.