Cô lắc đầu, hồi lâu sau, không có nhìn mắt anh, nhẹ nói. “…Em về trước
đây.”
Cô nói xong câu đó, trong phòng khách liền an tình lại, đến một âm
thanh cũng không có.
Không khí yên tĩnh khiến lòng người sợ hãi, Tư Không Cảnh cúi đầu
nhìn vẻ mặt cô, một lát sau, chỉ trầm giọng nói một chữ ‘được’.
Cô nghe thấy câu trả lời của anh, chóp mũi ê ẩm, lập tức xoay người,
nhanh chóng trở về phòng ngủ, thay lại quần áo của tối hôm qua.
“Hạ Hạ.” Khi cô vừa mới mở cửa, đột nhiên nghe tiếng anh ở sau lưng
gọi cô lại.
“Chuyện tối hôm qua, có phải khiến em rất bối rối không.”
Tư Không Cảnh lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn ăn, tựa lưng vào ghế ngồi,
trên mặt không có biểu cảm gì. “Hay là nói, có phải con người anh, khiến
em cảm thấy rất chán ghét không.”
Trong giọng nói của anh, là chút buồn bã không cách nào che giấu, trái
tim cô căng lên, nhẫn nhịn, trả lời. “…Không phải.”
Anh thở dài một tiếng, giọng nói càng thêm ảm đạm. “Tối hôm qua,
thậm chí là buổi sáng hôm nay, anh vẫn luôn cho rằng em đã bắt đầu tiếp
nhận, nguyện ý quay lại với anh.”
“Bây giờ nhìn lại… giống như người si nói mộng.” Anh đưa tay nâng
trán, cười khổ. “Ngày hôm qua là giấc ngủ ngon nhất của anh trong sáu năm
qua… cũng vì em ở bên cạnh anh.”
Cô vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên xoay người nhìn anh.