Nửa năm nữa trôi qua trong nháy mắt. Mỗi ngày Thiên Hạ đều đi làm đúng
giờ, có lúc rỗi rãi thì tìm Giai Vân đi uống trà, mua sắm, có lúc lại tham gia
một số hội đấu giá, giám định đá quý.
Có lúc Châu Cẩn Du đến đợi cô tan ca, cùng nhau đi ăn cơm. Hai người họ
không phải tình nhân, thậm chí cũng không phải là bạn bè, giống như
những người lạ thân nhau nhất mà thôi, anh chỉ lặng lẽ đến bên cạnh cô.
Ngày tháng trôi qua một cách bình lặng và vô vị, cho đến một ngày Ngôn
Khởi Thước đột nhiên ngã ra nền phòng đọc sách, cả người co giật. Thiên
Hạ và quản gia lập tức đưa ông đến bệnh viện. Sau khi cấp cứu bác sĩ nói
bệnh tim của ông ngày càng nghiêm trọng.
Nửa năm nay ông Khởi Thước vì nhung nhớ mà bạc cả mái đầu, sức khỏe
cũng không còn được như trước. Thiên Hạ luôn cho rằng đó là bệnh già tự
nhiên vì vậy cô đã toàn quyền lãnh đạo “Cảnh Thụy” để cho ba mình có
thời gian nghỉ ngơi, nhưng không ngờ bệnh của ba ngày càng nặng thêm thế
này.
Hóa ra dáng vẻ thoải mái và những nụ cười của ba cô đều là giả vờ, Thiên
Hạ càng nghĩ càng tự trách mình.
Mỗi ngày sau khi tan ca cô đều lái xe đến bệnh viện, tự mình đút cho cha
bữa tối. Có lúc Châu Cẩn Du đến đợi cô rồi hai người cùng tới thăm ông.
Nhờ sự sắp xếp của Châu Cẩn Du, các bác sĩ chuyên khoa tim mạch giỏi
nhất đều đến đây hội chẩn, và được đoàn hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc chu
đáo.