ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 217

nhấp một ngụm rượu, không hề để ý gì cả.

“Anh giúp em thuyết phục mẹ anh về nước, sau khi gặp ba em lần cuối em
sẽ giao bốn viên đá quý cho anh”.

Anh vẫn không nhìn cô, một đường bóng tuyệt vời, ba trái bóng lần lượt
chui vào lỗ. Tay anh tiếp tục hướng về phía ly rượu nhưng Thiên Hạ đã
nhanh tay hơn và đoạt lấy nó: “Em đang nói chuyện với anh!”.

Khưu Lạc khẽ nghiêng mặt, gió khẽ lướt qua, nhìn qua giống như cười thế
nhưng nụ cười lại tràn đầy sự nguy hiểm: “Em thực sự nghĩ rằng anh không
có cách gì lấy được bốn viên đá quý đó từ tay em sao? Em thực sự nghĩ
rằng anh sẽ chịu sự khống chế của em sao?”

“Em biết, chỉ cần anh muốn thì anh sẽ có cách, nhưng mọi người cần gì
phải phí thời gian chứ? Đối với anh mà nói, việc anh mời dì về nước dễ như
trở bàn tay”. Khi cô nói Khưu Lạc dần chuyển hướng nhìn cô, anh cười một
cách bí hiểm: “Vậy thì anh cho em một cơ hội, bây giờ em đánh quả bóng
số 3 kia vào lỗ, anh sẽ suy nghĩ lại”.

Cả đời này Ngôn Thiên Hạ chưa từng chơi billiards, vị trí của quả bóng số 3
lại ở ngay giữa, cô chẳng biết nắm bắt nó như thế nào, cô nắm vội lấy gậy
và hướng đầu bịt da về phía quả bóng. Lúc này nhìn qua một lúc rồi nên cô
cũng biết đứng thế nào để chọc bóng cho đúng, thế nhưng cuối cùng lại
không dám ra tay chọc bóng.

Trong lòng cô hiểu rất rõ cơ hội bóng vào lỗ chỉ là 0.

Nhân lúc cô còn đang do dự thì cánh tay phải của anh đã vòng qua vai cô,
hai tay đặt lên trên hai tay cô rồi điều chỉnh phương hướng của gậy, đột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.