ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 82

“Khưu Lạc, mang hành lý xuống đây. Chúng ta đi”. Bà Lâm hét lên.

Hai người không được đi”[/B].

Khưu Lạc càng cười một cách mê hồn, giống như lần đầu tiên gặp mặt, nụ
cười ấy giống như gió xuân thổi bay những hạt cát bụi trong trái tim khô
cằn của các thiếu nữ, làm cho nó trở nên ướt đẫm. Anh kéo hành lý qua mặt
Thiên Hạ và nói nhẹ nhàng: “Anh phải đi đây”.

“Không tiễn”.

Khưu Lạc quay lại nói: “Anh và mẹ đi Mỹ sẽ không quay lại nữa. Nếu em
nhớ anh thì hãy đến NewYork tìm anh nhé!”

Thiên Hạ cười nhạt, nếu như “Cảnh Thụy” sụp đổ thật thì cô chẳng còn gì
cả, ngày ngày phải nghĩ xem tìm cách trốn nợ thế nào, có thời gian làm gì
rỗi rãi đến Mỹ chứ? Lần này anh ấy đi, coi như cả đời không có cơ hội gặp
lại nữa.

Nhìn xem, Khưu Lạc quả nhiên là một người máu lạnh cực độ, hoàn toàn kế
thừa bản tính từ mẹ – một người chạy theo đồng tiền, một người không biết
tình là cái gì.

Chẳng phải cô nên vui sao? Chẳng phải ngốc nghếch yêu anh ta lần thứ hai,
để anh ta tấn công trái tim thì chẳng bằng để cô nếm trải nỗi đau ấy?

Tình yêu của anh ta, đến nhanh, đi còn nhanh hơn, giống như hoa anh nở
tươi thắm rạng rỡ, bung một cái say đắm lòng người, ai cũng nghĩ đóa hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.