DẠ THIÊN TỬ - Trang 1108

Cuối hồ nước là một thác nước cực cao, từ rất xa cũng có thể nghe tiếng

nước đổ. Nước bắn lên vách núi vàng lấp lánh dưới nắng như một bộ giáp
trụ hoàn mỹ. Sóng nước mênh mông kia chính là sương mù do nước trên
thác cao mấy trăm thước đổ xuống mà bắn lên, ánh nắng rực rỡ hòa với
sương mù lơ lửng giữa tầng không như một dải cầu vồng bảy sắc.

Dải cầu vồng cong cong uốn giữa không trung, bên dưới, trên vách đá

nổi bật một tòa cung điện rất khí thế, xa hoa, cách một mặt hồ, qua tầng
sương mờ mịt cũng có thể nhìn rõ cột đá cao lớn thẳng tắp cùng với thềm
đá kéo dài quanh co theo vách núi.

Cuối thềm đá là một tóa nhà hình chữ nhật cao to rất khác với phong

cách kiến trúc truyền thống. Tòa nhà đá cực lớn trổ cửa và cửa sổ màu vàng
son lộng lẫy kiểu cổng vòm, trên đỉnh là mấy ngọn tháp cao vút trong mây.
Chính giữa là một vòm tròn.

Diệp Tiểu Thiên trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể

tin nổi này.

Kỳ tích! Quả là kỳ tích!

Những người Miêu này sinh hoạt chẳng khác ăn lông ở lỗ là mấy, thậm

chí cả thứ cho ra bộ quần áo cũng không có, lại có thể xây một tòa cung
điện đồ sộ rực rỡ thế này giữa rừng sâu núi thẳm, trên vách núi cheo leo.

Có lẽ, cung điện này không phải do bọn họ xây nên, chỉ là ngẫu nhiên

được bọn họ phát hiện. Nhưng... thế thì ai đã xây nên một tòa cung điện
như vậy ở nơi này? Trăm ngàn năm qua, nơi này ít ai lui tới, chỉ có người
Miêu sống ở đây đời đời kiếp kiếp, có ai có thể có được nhân lực vật lực
khổng lồ đến mức xây nên một tòa thần điện như vậy ở đây? Đừng nói là
thần tiên thời Vu Cổ trong truyền thuyết chứ?

Có điều... nhìn tòa thần điện kia, Diệp Tiểu Thiên vẫn luôn cảm thấy có

nét quen thuộc, như thể hắn đã thấy công trình nào có phong cách tương tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.