DẠ THIÊN TỬ - Trang 1120

- Vậy nghĩa là ta bị tên đần độn chỉ biết cười “à, ha ha”, bắt giam lỏng

ư?”

Triển Ngưng Nhi nói:

- Lão ta dám! Ngươi là khách của ta. Lão có thể không cho ngươi đi,

nhưng trong bộ lạc Sinh Miêu này, nhất định ngươi phải được tiếp đãi tốt
nhất, tuyệt đối không người nào dám làm khó ngươi.

Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước đi trên đường. Mao Vấn Trí từ

xa đuổi theo, lấy hết sức gọi:

- Đại ca, đại ca, ngươi chờ ta một chút!

Hoa Vân Phi không nói một lời, chỉ từ xa xa đi theo Diệp Tiểu Thiên. Gã

biết Diệp Tiểu Thiên đang tức giận. Gã lại không phải là người có tài an ủi,
không thể mở lời động viên được câu nào, chỉ có cách từ xa xa theo sau
Diệp Tiểu Thiên. Cung và đao của gã đều bị thu hết sạch rồi. Lúc đó chỉ là
hai bàn tay không vũ khí.

Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt đầy phẫn nộ đi lại trong thôn. Những người Sinh

tộc Miêu có lẽ đã được Triển Ngưng Nhi dặn dò, nên không có ai đến ngăn
cản hắn. Trong thôn xóm có không ít phụ nữ, người già và trẻ con đang
hoạt động. Huống hồ những người tộc Sinh Miêu đang ở bên ngoài săn
bắn, ăn mặc giống như người mọi rợ, nhưng những người trong thôn xóm
thì ăn mặc rất bình thường. Đặc biệt các tiểu cô nương Miêu gia ăn mặc
diêm dúa, dung nhan xinh đẹp, đúng là đất tốt sinh người đẹp. Chỉ là hiện
giờ Diệp Tiểu Thiên đang tức giận nên không có bụng dạ nào để chiêm
ngưỡng vẻ xinh đẹp duyên dáng của các cô em gái người Miêu kia.

Phía trước xuất hiện một khe suối nhỏ, trên suối bắc ngang mấy cây gỗ

lớn thô, xếp lại thành cầu nối. Diệp Tiểu Thiên tức giận đùng đùng bước
lên cầu. Hắn liền nghe thấy tiếng “cạch” một cái, đối diện bên cầu vọng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.