DẠ THIÊN TỬ - Trang 1132

Với thân phận cao quý, trên thần điện, Thần thị tôn giả sẽ không lộ nét

cười chứ đừng nói là cười lớn như vậy. Từ khi lão biết thời gian chết của
mình sắp đến đã bắt tay lo hậu sự, thì chưa từng mỉm cười, không ngờ vì
mấy lời này của Diệp Tiểu Thiên, lão lại có thể cười vui vẻ như vậy.

Thần thị tôn giả dần dần thôi cười nhưng tiếng cười vẫn không ngừng

vọng lại trên thần điện trống trải. Thần thị tôn giả chỉ ngón trỏ về phía Diệp
Tiểu, mỉm cười nói:

- Người này rất thú vị. Đóa Lão, xong việc, ngươi hãy dẫn hắn qua nói

chuyện với bản tôn, bản tôn... rất cô quạnh.

Cách Đóa Lão kính cẩn đáp ứng, Diệp Tiểu nghe xong âm thầm kêu khổ:

“Vốn ta định xin lão gia hỏa này khai ân thả ta đi, sao giờ lại thành nói
chuyện cùng lão vậy?”

Thần thị tôn giả vẫy tay với Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói:

- Ôm đứa trẻ tới đây.

Cách Đóa Lão vội vàng ra hiệu cho Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên

ôm đứa trẻ tiến lên. Thần thị tôn giả vuốt trán đứa nhỏ, không biết trong
miệng lẩm bẩm điều gì, một lúc sau, lão dường như hơi mệt liền rút tay về
dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Tiểu Thiên cũng không biết nghi lễ này rốt cuộc đã kết thúc chưa

nên vẫn ôm đứa bé ngây ngốc ở đằng kia, trên đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Qua một hồi, đám thần phi mới rõ hóa ra ca ca người Hán căn bản không
biết tôn giả đã ban phúc vì vậy mới không động đậy.

Diệp Tiểu Thiên nghe thấy tiếng cười trộm của các thiếu nữ thần phi, mờ

mịt quay đầu chỉ thấy một thần phi dáng cao gầy chậm rãi bước lên phía
trước mỉm cười nói với hắn. Nghi lễ kết thúc rồi tôn giả mới thu tay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.