DẠ THIÊN TỬ - Trang 178

Người đàn ông nọ không tiến lại gần, chỉ bình tĩnh đứng ở cửa, hừ lạnh

một tiếng. Loảng xoảng! Một xâu tiền được ném vào phòng, rồi bóng người
kia lại lập tức quay người rời đi.

Nàng ngạc nhiên tròn mắt, ôm Diêu Diêu vội vàng xông tới cửa, chỉ thấy

bên ngoài trống trơn chẳng có ai.

Quay đầu lại, nàng chỉ thấy một xâu tiền dưới mắt đất. Dưới ánh mặt trời

chiếu vào nó trở nên sáng lấp lánh.

Diêu Diêu chớp chớp đôi mắt to đen như quả nho, bất ngờ nói với Tiết

Thủy Vũ:

- Nương, nhất định người nọ là Tiểu Thiên ca ca.

- Chớ nói nhảm!

Con bé lại vui vẻ:

- Nhìn đi, ca ấy ở đó đó.

Nàng mừng quá, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay Diêu Diêu

chỉ vào một con ruồi giữa không trung:

- Tiểu Thiên ca ca biến thành con ruồi... bay mất.

Nàng thất vọng!

...

- A! Thật là một nữ nhân ngu xuẩn. Sao lại có thể có một nữ nhân ngu

xuẩn đến thế!

Diệp Tiểu Thiên rất bực bội, từ khi gặp ả con buôn Mã đại thẩm, vận rủi

của Tiết Thủy Vũ không ngừng kéo tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.