DẠ THIÊN TỬ - Trang 192

- ...Hơn nữa, mười tám động Liên Vân tuy thất bại, nhưng tàn dư lại ẩn

vào núi sâu, trăm vạn đại quân cũng không làm gì được. Bọn chúng không
đối phó được quan phủ, chẳng lẽ còn không đối phó được ta? Nếu chuyện
ta đem gia quyến bọn chúng nộp cho quan phủ bị truyền ra ngoài, ta còn
giữ được mạng sao?

Viên ngoại nói đến đây, cố gắng nhấc mình lên khỏi ghế, nheo đôi mắt ti

hí, ra vẻ đa mưu túc trí nói:

- Đưa cô ta đi là được rồi. Nếu bị quan phủ bắt, lúc đó đối mặt cái chết,

cô ta còn lòng dạ nào nghĩ tới mấy chuyện linh tinh kiểu bị người ta ép bức
thế này? Còn nếu cô ta thuận lợi đào thoát, Liên Vân mười tám động cũng
không đến nỗi vì vậy mà chạy tới tìm ta báo thù.

Hai người đều không nhắc tới đến chuyện giết người diệt khẩu. Cách giết

người không phải ai cũng dám dùng, huống chi là những quan nhỏ ở địa
phương, làm sao bọn họ dám để mình vô duyên vô cớ dính vào án mạng.
Hơn nữa, một khi giết người, đám kẻ dưới biết chuyện liền nắm được điểm
yếu của họ, khó nói lúc nào sẽ biến thành mối họa lớn.

Viên ngoại to béo thở dài, căn dặn quản gia:

- Thu thập hành trang, ta muốn đi Dương Châu thăm người thân.

Quản gia bồn chồn mà nói:

- Lão gia, nhà chúng ta có thân thích ở Dương Châu sao?

Béo viên ngoại nhảy dựng lên, tức giận quát:

- Nhanh đi chuẩn bị, cái đầu heo nhà ngươi!

Dưới gốc liễu đầu thôn, Tiết Thủy Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc

Diêu, xoay vòng eo còn yểu điệu hơn nhánh liễu, ngoái đầu nhìn tên quản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.