Diệp Tiểu Thiên nhìn mặt gã, Lý Vân Thông nửa bên mặt bầm đen, trên
cổ còn có vết máu, Diệp Tiểu Thiên nhất thời ấm áp trong lòng, nhìn gã
nói:
- Lý Lại điển, ngoại trừ miệng ngươi thối một chút, thực ra ngươi là một
người rất tốt. Lần trước... ta xin lỗi ngươi, nếu trong lòng ngươi có oán khí,
thì đánh trở lại, thừa dịp bây giờ ta không hoàn thủ được.
Lý Vân Thông nghe được lời này của Diệp Tiểu Thiên, hơi ngoài ý muốn
nhìn Diệp Tiểu Thiên, sau nửa ngày đôi mắt dần ngấn lệ.
Gã vội vàng quay đầu đi, nâng ống tay áo xoa xoa, thấp giọng nói:
- Điển Sử đại nhân, lần đó... thực sự là lỗi của ty chức! Kỳ thật trước kia
ty chức cũng không phải như vậy, chỉ là từ khi điều tới Hồ huyện, lập tức
không còn hi vọng lên chức, giậm chân ở chức vị này, chỉ có thể uy phong
trước mặt một vài kẻ ăn trộm, thời gian dần trôi qua nhìn cái gì cũng không
vừa mắt, không quan tâm chuyện gì, thậm chí càu nhàu nói xấu người khác,
Đào Tứ Nương người ta không dễ dàng, ta nói như vậy, là mất lương tâm.
Gã nói xong, bỗng nhiên cảm thấy hai tay mình bị người khác nắm lấy,
quay đầu nhìn lại, liền thấy Diệp Tiểu Thiên nắm tay gã, mỉm cười nắm
chặt, nói:
- Cho dù thế nào, cũng không tới phiên ta đùa nghịch uy phong với
ngươi như vậy, cái khác không nói, nói tuổi tác ngươi cũng lớn hơn ta đúng
không? Huống hồ, ngươi cũng không cần gọi ta Điển Sử đại nhân, thật ra
ngươi rõ ràng trong lòng...
Lý Vân Thông nghiêm nghị nói:
- Không! Hồ huyện chỉ có một quan, chính là ngài! Ta chỉ biết một vị
quan là ngài!