DẠ THOẠI - Trang 112

sổ là chuyện vô cùng quan trọng, rất có khả năng là phân phối tài sản của
Vu gia hoặc là mật mã sổ tiết kiệm ở ngân hàng vân vân. Những thứ này
hiển nhiên là không thích hợp cho người ngoài xem.”

Nhiếp Minh bị những lời nói của luật sư Tống làm cho gượng gạo, cả

khuôn mặt của anh đỏ bừng, hơi tức giận nói: “Đúng, tôi là người ngoài,
thế nhưng tôi cũng là bạn tốt hai mươi năm của Vu Thành. Tôi tới đây làm
việc này cũng chỉ đơn thuần là để hoàn thành những lời giao phó của Vu
Thành ở những giây cuối cùng! Tôi chưa từng muốn chiếm giữ cho dù là
một phần tài sản của cậu ấy! Ông đã không tin tôi như vậy, tôi đây sẽ
không đề cập đến việc này nữa! Tạm biệt!” Nói xong, Nhiếp Minh liền rời
khỏi đây.

“Nhiếp Minh, đợi đã!” Mẹ của Vu Thành tiến lên ngăn anh lại, “Xin

lỗi, luật sư Tống không có ý làm cho con khó xử! Ông ấy chỉ làm hết phận
sự, luôn đặt lợi ích của dòng họ chúng ta lên đầu - trên thực tế, chúng ta
đều rất cám ơn con đã tới nói cho chúng ta biết những lời trăng trối của
Thành. Nếu không, sợ rằng cuốn sổ này chúng ta vĩnh viễn cũng không có
khả năng tìm được!”

“Đúng vậy, ngài Nhiếp, vừa nãy lỡ lời tôi cảm thấy rất có lỗi. Thực ra

tôi có thể thấy cậu là một người rất đáng tin.” Luật sư Tống nói lời xin lỗi.

Đối mặt với tình huống này, ngược lại Nhiếp Minh lại cảm thấy không

biết phải làm sao.

“Như vậy đi,” mẹ của Vu Thành nói, “Bây giờ chúng ta cùng nhìn

xem trong cuốn sổ này viết cái gì - luật sư Tống xem trước, sau đó sẽ đưa
cho Nhiếp Minh xem.”

“Bác gái, thực ra con cũng hiểu rằng luật sư Tống nói có lý, trong

cuốn sổ này có hơn một nửa là công việc của dòng họ nhà bác, không liên
quan gì tới con cả, thật sự con không nhất thiết phải xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.