DẠ THOẠI - Trang 152

Tống Tĩnh Từ khẽ gật đầu, lông mày vẫn nhíu chặt.

Sau khi cửa thang máy mở ra, Tống Tĩnh Từ lao ra rất nhanh, cô run

rẩy lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa phòng 902.

“Tống Vũ! Em ở đâu?” Sau khi vào nhà Tống Tĩnh Từ gọi to.

Cô tìm mấy phòng liên tiếp. Cuối cùng ở trong phòng đọc sách, cô

liền tìm thấy em trai Tống Vũ của mình - một bé trai bốn tuổi đang cầm
một quyển truyện rất dày nhìn về phía họ. Rõ ràng chị gái đột nhiên xuất
hiện đã dọa cậu giật nảy mình.

Tống Tĩnh Từ một tay ôm lấy em trai, thở dài nhẹ nhõm một hơi:

“Cảm ơn trời đất! Em không có chuyện gì.”

Tống Vũ bị chị gái ôm vào trong lòng, vẻ mặt vẫn chậm chạp như vậy,

cũng không nói bất kì một câu gì.

Thấy cảnh này, Nhiếp Minh cảm thấy rất khó hiểu: Chẳng lẽ Tống Vũ

bị câm?

Tống Tĩnh Từ quay đầu lại, thấy biểu cảm hoang mang của Nhiếp

Minh thì liền buông Tống Vũ ra, đi tới nói với Nhiếp Minh: “Chúng ta đến
phòng khách nói chuyện đi.”

Nhiếp Minh ngồi lên ghế sofa da trong phòng khách xa hoa theo

phong cách Châu Âu, nhận lấu một ly trà xanh từ tay Tống Tĩnh Từ, cuối
cùng anh không nhịn được hỏi: “Em trai cô... sao không nói gì? Lúc nãy
chúng ta gọi nó lâu như vậy, nó cũng chưa từng trả lời một câu nào.”

Tống Tĩnh Từ ngồi xuống, thở dài: “Không, nó không bị câm. Nó đến

nhà của chúng tôi chưa được bao lâu thì mắc phải chứng tự kỉ nghiêm
trọng. Sau đó, dường như chưa ai từng nghe thấy nó nói chuyện cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.