DẠ THOẠI - Trang 153

“Nó đến nhà cô? Nói như vậy....”

Tống Tĩnh Từ gật gật đầu: “Đúng, nó không phải con trai của cha tôi.

Sáu năm trước khi cha tôi cưới vợ hai, người mẹ kế đó của tôi cũng dẫn
đứa trẻ này về. Chẳng qua là khi đến nhà chúng tôi nó mới được sửa lại
thành họ Tống.”

“Vậy thì, người mẹ kế của cô bây giờ như thế nào?”

“Bà ấy gả đến nhà chúng tôi được vài năm thì bị bệnh nặng, không

bao lâu thì chết. Việc này đối với cha tôi là một đả kích rất lớn, ông quy kết
tất cả mọi nguyên nhân lên người mình, tự cho rằng mình có số khắc vợ,
thế cho nên hai người vợ gả cho ông sau vài năm đều đã chết. Ông vẫn luôn
tự trách mình như vậy, cũng thề rằng sau này sẽ không bao giờ cưới vợ
nữa.”

Im lặng vài giây, Nhiếp Minh hỏi: “Có lẽ đây là chuyện tư của mọi

người, tôi không nên hỏi... Nhưng tôi thật sự rất muốn biết, vì sao cô và
Tống Vũ không ở cùng cha cô mà lại muốn tách ông ấy ra, sống một mình
ở chỗ này?”

Tống Tĩnh Từ lắc đầu: “Anh không biết mẹ kế của tôi nhỏ hơn cha tôi

mười tuổi sao. Sau khi cha tôi cưới được bà ấy, vì muốn bà ấy vui vẻ nên
ông đã dùng rất nhiều cách để lấy lòng bà. Nhưng cùng lúc ấy lại lạnh nhạt
với tôi và Tống Vũ. Hơn nữa lúc ở nhà Tống Vũ hoàn toàn không thèm
nhìn cha tôi, ngược lại lại thân thiết với tôi hơn. Cho nên, sau cái chết của
mẹ kế, tôi và Tống Vũ liền chuyển đến đây ở.”

Nhiếp Minh gật gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

“Vì việc này nên tôi và cha tôi cũng lạnh nhạt đi nhiều, nhưng mỗi

tuần chúng tôi vẫn đến thăm ông ấy, mà cha tôi cũng vẫn quan tâm đến tôi.
Tôi... quyết không cho phép bất kì ai làm tổn thương ông ấy!” Nói tới đây,
trong mắt Tống Tĩnh Từ tràn đầy phẫn nộ, cảm xúc lại trở nên kích động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.