“Tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng. Tôi đã xác thực, những chuyện viết
trong cuốn sổ kia đều chính xác.
Người kia che giấu bí mật đó nhiều năm như vậy lại bị tôi phát hiện ra
được, điều này thật sự rất đáng sợ!
Trước khi tôi công khai bí mật này, có lẽ anh ta sẽ tìm đến tôi, có lẽ tôi
sống không được bao lâu nữa, anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Bao lâu nay anh ta đã tự ngụy trang cho bản thân? Rốt cuộc bây giờ
anh ta tính làm cái gì? Anh ta vẫn còn là con người sao? Không, đó không
phải chuyện mà một con người có thể làm, anh ta đã không phải là người
nữa rồi.
Màn diễn này, không biết anh ta đã diễn trong bao nhiêu năm. Tôi thật
sự là một ông già hồ đồ, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn giấu với mọi người
bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể nhận ra anh ta.
Tuệ ở trên thiên đường, có lẽ rất nhanh tôi sẽ được đến bên bà rồi. Nếu
tôi chết thì hãy để cho bí mật này mãi mãi chôn vùi dưới đất.”
Nhìn vài phút, cô kêu to lên: “Trời ạ! Nếu đoạn thứ nhất là số ‘0’,
đoạn thứ hai là chữ thứ 5, đoạn thứ 3 là chữ thứ nhất, đoạn thứ tư là chữ thứ
2...”
“Ghép lại sẽ thành cái gì?”
Tống Tĩnh Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Hóa ra là
vậy...”
Nhiếp Minh yên lặng gật đầu, cầm một cây bút bi trên bàn trà, viết
mấy chữ đó lên giấy:
Giấu ở trong bồn hoa.