DẠ THOẠI - Trang 173

Nửa tiếng sau, bọn họ tới trước cửa nhà luật sư Tống. Lúc này sắc trời

đã hoàn toàn tối mịt.

Tống Tĩnh Từ lấy chìa khóa ra, bàn tay run rẩy bắt đầu mở cửa. Nhiếp

Minh thấy tâm trạng kích động của cô, anh liền vỗ nhẹ lên vai cô, nói:
“Bình tĩnh một chút, đừng sốt ruột quá.”

Tống Tĩnh Từ quay người lại, gật gật đầu, cô đẩy cửa phòng ra.

Sau khi tiến vào nhà của luật sư Tống, bọn họ lập tức đi đến ban công,

liếc mắt một cái liền thấy một bồn hoa nhỏ chưa tới hai mét vuông. Giữa
bồn hoa có trồng mấy cây thảo mộc, bởi vì đã lâu không tưới nước nên đa
số đều chết héo rồi.

Nhiếp Minh nhìn bốn phía, anh phát hiện trong một góc của ban công

có một cái xẻng nhỏ để đào đất, anh cầm nó lên, đồng thời liếc mắt nhìn
Tống Tĩnh Từ một cái.

“Đào đi!” Tống Tĩnh Từ quả quyết nói.

Nhiếp Minh bắt đầu dùng cái xẻng nhỏ để đào đất, bới một đống đất

đặt lên chỗ trống trên ban công, chưa đến 10 phút, bồn hoa nhỏ đã bị đào đi
gần một nửa số đất trong đó, nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra “cuốn
sổ” nào.

Tống Tĩnh Từ cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, cô đứng bên

cạnh không ngừng dùng ngón trỏ của tay trái xoa xoa huyệt thái dương.

Đột nhiên, Nhiếp Minh hét to một tiếng: “Tìm được rồi!” Sau đó luồn

tay phải vào. Lấy một cái túi nilon màu đen dính đầy bùn đất lên, bên trong
rõ ràng bọc lấy một thứ gì giống như những trang giấy.

Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ kích động liếc nhau một cái, bọn họ

biết rằng - thứ bọn họ luôn tìm kiếm hiện đang ở bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.