DẠ THOẠI - Trang 186

“Ý cô là, linh hồn sống hơn nửa thế kỉ đã giết chết cha cô?” Nhiếp

Minh kinh ngạc nói, “Thế nhưng, điều này sao có thể?”

“Trên cuốn sổ không phải nói rằng, thực ra linh hồn con người là một

loại năng lượng sao? Là năng lượng được tạo thành từ các hạt nhỏ bé mà
bình thường chúng ta không thể nhìn thấy được.”

“Cô muốn nói đó chính là thứ mà bình thường chúng ta hay gọi là

‘Linh hồn’ sao? Thế nhưng, nếu mỗi người sau khi chết trên thế giới này,
linh hồn của họ đều có thể tùy ý đi giết người thì chẳng phải thế giới này đã
đảo lộn hết rồi à?”

“Nhưng vừa rồi anh đã nói, đó là linh hồn đã sống nhiều thế kỉ, là linh

hồn sống sót qua cơ thể của ba người. Rốt cuộc năng lượng của hắn lớn tới
đâu, đó là điều chúng ta hoàn toàn không có khả năng lí giải được!”

Nhiếp Minh nhíu chặt mày, anh cảm thấy chuyện này đã vượt quá trí

tưởng tượng của anh, siêu việt lạ thường.

“Hơn nữa cha tôi còn để lại hai câu nói, anh có để ý không. ‘Rốt cuộc

bây giờ anh ta tính làm gì?’, ‘Anh ta vẫn còn là người sao?’ - hiện tại đã có
thể giải thích hai câu này là có ý gì rồi.” Tống Tĩnh Từ nói.

Nhiếp Minh cúi đầu, đột nhiên anh như nhớ tới điều gì đó, kêu lên đầy

hoảng hốt: “Nếu vậy thì tối hôm đó trong nhà của luật sư, bóng dáng màu
đen mà tôi nhìn thấy chẳng lẽ lại là...”

Nói tới đây, anh liền rùng mình một cái, không dám nói tiếp.

“Trời ạ... Nó vẫn ở chỗ đó, nó hoàn toàn chưa đi mà vẫn đợi ở trong

nhà cha tôi!” Tống Tĩnh Từ hét lên, “Điều này thật sự quá đáng sợ, anh thật
sư đã thấy được linh hồn kia!”

“Thế nhưng, vì sao nó vẫn còn nán lại chỗ đó?” Nhiếp Minh hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.