DẠ THOẠI - Trang 202

“Cô muốn thông qua phương thức đầu thai để được bất tử, để chiếm

giữ vô số cơ thể của người khác?” Nhiếp Minh nhìn chằm chằm vào cô ta.

“Nhiếp Minh, đừng nói tôi ích kỷ như vậy,” Cô ta nói, “Có một vài

quy luật mà có lẽ cậu nên biết, những người trên cái thế giới này, rốt cuộc
là có bao nhiêu người đã thực sự cống hiến cho nhân loại? Đại đa số mọi
người đều chỉ là những người tầm thường vô vị sống tạm trên cái thế giới
này, lãng phí tài nguyên hữu hạn của trái đất - mà tôi chính là một người
xuất chúng, một nhà khoa học giàu tính sáng tạo, nếu chỉ sống vài thập kỉ
rồi theo qui luật của tự nhiên mà trở nên già cả, rồi chết đi, nếu vậy thì nhân
loại trên thế giới này chẳng phải đã bị tổn thất lớn rồi sao?”

“Cho nên cô liền không ngừng chiếm dụng cơ thể của người khác, để

mình trở nên bất tử - thế nhưng, mỗi mạng sống đều ngang bằng nhau! Cô
có tư cách gì mà tùy ý quyết định sự sống chết của người khác!”

Lời nói của Tống Tĩnh Từ đã làm hành động của Nhiếp Minh dừng

lại: “Nghĩ lại xem, Newton, Darwin, Tổ Xung Chi(*), Bồi Căn, Einstein...
Nếu những người này có thể ‘bất tử’, thì thế giới này sẽ như thế nào?”

(*) Tổ Xung Chi: nhà toán học và thiên văn học thời Nam Bắc Triều,

Trung Quốc

Ánh mắt cô ta bắt đầu dao động, giọng điệu cũng trở nên kích động

hơn, cô ta mở hai tay ra: “Những người vĩ đại và kiệt xuất này đã cống hiến
cho thế giới chúng ta nhiều như thế nào? Vì mục đích đó, nếukhông có mấy
chục những người tầm thường vô dụng thì có làm sao?”

Nhiếp Minh nhìn Tống Tĩnh Từ đang hoa chân múa tay sung sướng,

vẻ mặt cô ta cũng đỏ ửng, anh lạnh lùng lắc đầu: “Cô điên rồi, cô đã không
còn thuốc nào chữa được nữa.”

“Vậy thì sao, chẳng lẽ anh không hiểu những đạo lý mà tôi vừa nói?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.