DẠ THOẠI - Trang 237

“Bữa sáng? Buổi sáng anh làm đồ ăn cho em lúc nào?” Vẻ mặt anh

mờ mịt nói.

Địch Lỵ xoay người, mắt chớp chớp, hỏi: “Những thức ăn trên bàn

cơm buổi sáng không phải là do anh làm?”

Cát Lôi hoang mang lắc đầu: “Buổi sáng hôm nay lúc anh tỉnh dậy

vốn đã rất muộn, cho nên anh liền tới thẳng công ty luôn, làm gì còn thời
gian mà làm bữa sáng?”

Địch Lỵ trầm mặc vài giây, cô nhìn Cát Lôi chăm chú.

“Anh lại nói đùa em, có đúng không?” Cô hỏi.

“Em đùa anh sao? Địch Lỵ, anh hoàn toàn bị em làm cho mơ hồ rồi.”

Cát Lôi bày ra vẻ mặt vô tội.

“Đợi một chút,” Địch Lỵ lấy tay ôm trán, tay còn lại đưa lên thủ thế,

“Ý anh là, thịt hun khói với canh trứng gà sáng nay không phải anh làm?”

“Thịt hun khói gì?” Cát Lôi có chút bối rối, “Địch Lỵ, ngày hôm qua

là em mua đồ ăn mà. Trước đó em cũng đã nhìn qua tủ lạnh, hoàn toàn
không có một chút đồ ăn nào, thịt hun khói ở đâu ra cơ chứ?”

Địch Lỵ trợn mắt há hốc mồm nhìn Cát Lôi, đột nhiên toàn thân cô

run lẩy bẩy, sắc mặt trắng xanh, chân cũng bắt đầu mềm nhũn.

Cát Lôi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Địch Lỵ, để cô ngồi xuống ghế,

thân thiết hỏi: “Địch Lỵ, rốt cuộc em làm sao vậy?”

Địch Lỵ nắm chặt lấy cánh tay Cát Lôi, vẻ mặt hoảng sợ hỏi: “Cát Lôi,

anh thật sự không lừa em chứ? Những thức ăn đó... không phải anh làm
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.