DẠ THOẠI - Trang 236

“Buổi sáng lúc anh ra ngoài đi làm thì có nhìn thấy những người khác

hay không?”

“Anh không để ý đến vấn đề này.”

Địch Lỵ nhăn mày lại, bày ra bộ dạng trầm tư.

“Ôi, em yêu,” Cát Lôi nói, “Chuyện khu biệt thự này không có người

ở cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ, có đúng không? Chỗ này vốn
không phải là khu nhà ở thông thường, mà là khu biệt thự. Có lẽ những kẻ
có tiền chỉ tới đây nghỉ ngơi vào Chủ nhật hoặc những ngày nghỉ mà thôi?”

Địch Lỵ suy nghĩ, nói: “Có lẽ là như vậy.”

“Được rồi, em yêu, đừng đa nghi nữa, anh đói bụng rồi.” Cát Lôi vỗ

vỗ bụng, “Đi làm cơm trưa thôi, có được không?”

Địch Lỵ gật gật đầu, nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều. Cô

đứng lên, vừa đi tới phòng bếp vừa cười nói: “Cát Lôi, em nghĩ chắc không
lâu nữa chức đầu bếp của nhà chúng ta nên do anh đảm nhiệm, em có thể
xin nghỉ hưu sớm rồi.”

“Hả...? Vì sao? Từ bao giờ em lại thích ăn cơm anh nấu rồi?” Cát Lôi

để lộ vẻ mặt khó hiểu, “Anh nhớ tuần trước lúc ở trong nhà trọ của chúng
ta, anh nấu cho em một bát mì, em liền nói rằng đó chắc chắn là thức ăn
cho lợn cơ mà.”

“Nhưng bữa sáng hôm nay anh làm cho em quá ngon! Đó hoàn toàn là

trình độ của một đầu bếp chuyên nghiệp!” Địch Lỵ vừa mặc tạp dề vừa tán
thưởng.

Lúc này, Cát Lôi khẩn trương nhíu mày, không nhúc nhích nhìn Địch

Lỵ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.