DẠ THOẠI - Trang 241

vào đó.”

“Nghĩa là sao? Cát Lôi.” Địch Lỵ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

Đột nhiên Cát Lôi xoay người, bắt lấy bả vai Địch Lỵ, nói: “Đừng hỏi

nhiều như vậy, dù sao thì em cũng phải đồng ý với anh, tuyệt đối không
được vào căn phòng đó!”

“Không phải anh nói nó đã bị khóa sao? Em vào như thế nào được?

Em cũng không có chìa khóa.”

Nghe thấy vậy, dường như Cát Lôi liền an tâm hơn chút, anh có vẻ

đăm chiêu gật gật đầu: “Quả thật, em vốn cũng không vào được...”

“Đợi một chút, Cát Lôi, anh nói những lời này là có ý gì? Trong căn

phòng kia cất giấu bí mật gì sao? Nó có liên quan gì đến bữa sáng ngày
hôm nay?”

“Anh không biết nó có bí mật gì hay không, anh chỉ biết rằng tuyệt đối

không thể vào căn phòng đó.”

“Trong căn phòng đó có cái gì, Cát Lôi?”

Thân thể Cát Lôi lại run lên, vẻ mặt anh đầy hoảng sợ nói: “Đừng hỏi

nữa! Anh không biết, anh cũng chưa từng tiến vào!”

“Vậy anh cũng nên nói cho em biết - vì sao em tuyệt đối không thể đi

vào căn phòng đó?” Địch Lỵ chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Cái này anh cũng không biết!” Cát Lôi lại càng tỏ vẻ sợ hãi, “Từ lúc

anh còn nhỏ sống trong căn nhà này, cha anh đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần
- ông ấy cũng không nói nguyên nhân cho anh biết!”

Địch Lỵ nhìn vị hôn phu, cảm giác lúc này anh giống như một đứa bé

đang hoảng sợ, cô vốn đang muốn hỏi điều gì đó nhưng lại chỉ há to mồm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.