hùng! Anh biết không? Đêm qua em nghe được những lời anh nói khi đó,
cơ hồ đều muốn hôn mê bất tỉnh!"
Cát Lôi càng cau chặt mày, không có hé răng.
"Nói chuyện với anh đó, Cát Lôi! Tới cùng là anh nghĩ như thế nào?"
Địch Lỵ cấp bách hỏi.
"Địch Lỵ, ta nghĩ... Nếu không chúng ta đem Tạp Tư đến nhà bà An đi
thôi. Như vậy buổi tối chúng ta liền nghe không được nó sủa nữa."
Địch Lỵ trừng to mắt nhìn anh, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: "Cát Lôi,
anh đang nói cái gì vậy? Anh cho rằng em thật sự sợ chú chó kia sao?
Chẳng lẽ anh đưa Tạp Tư đến nhà bà An, Quỷ Hồn của vợ trước anh sẽ tiêu
thất khỏi căn nhà này à? Anh làm như vậy có gì khác nhau bịt tai trộm
chuông chứ?"
"Đúng vậy, Địch Lỵ... Chúng ta đã không thể trở về căn nhà trọ nhỏ
kia được rồi." Vẻ mặt Cát Lôi khó xử nói.
"Cái gì?"
"Ngay sau ngày chuyển đến chỗ này, anh liền trả lại căn nhà kia cho
chính chủ rồi. Hiện tại, chủ cho thuê nhà đã đem nó cho người khác thuê
rồi."
"Ồ, Cát Lôi!" Địch Lỵ nói, "Tay chân của anh cũng thật nhanh nhẹn!"
Trầm mặc vài giây, nàng nói: "Bất quá, chuyện này cũng không có
quan hệ gì, nếu chúng ta đã muốn chuyển ra ngoài ở, lại thuê một căn nhà
nhỏ khác cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng."
"Nhưng mà Địch Lỵ..."
"Lại làm sao nữa vậy?"