Cát Lôi cảm thấy một trận rét lạnh sau lưng, anh chậm rãi đứng lên.
Cuối cùng anh cũng tận mắt nhìn thấy “bữa sáng” giống nhau như đúc
mà Địch Lỵ đã bảo hai ngày trước.
Lúc này, cuối cùng Địch Lỵ cũng không chịu nổi nữa, cô lấy hai tay
bịt lỗ tai hét lên “A!” một tiếng, sau đó điên cuồng chạy ra khỏi phòng ăn.
Cát Lôi nhanh chóng đuổi theo ra ngoài, một tay anh ôm lấy vị hôn
thê, nói: “Bình tĩnh một chút, Địch Lỵ!”
Nhưng Địch Lỵ giống như hoàn toàn mất đi khống chế, cô không để ý
tới điều Cát Lôi nói, vẫn lấy tay bịt lỗ tai, hét lên chói tai như bị điên.
Cuối cùng Cát Lôi cái gì cũng không nói, ôm chặt Địch Lỵ vào lòng,
mặc cho cô giãy dụa trong lồng ngực mình.
Giày vò thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng Địch Lỵ cũng mất đi chút
sức lực cuối cùng, toàn thân cô mềm nhũn, ngất đi.
Cát Lôi lập tức đỡ lấy cô, ôm đến ghế sofa - lúc này, Cát Lôi đã mệt
đến mức đầu đầy mồ hôi, anh lấy tay lau mồ hôi trên trán, thở dài một hơi.
Đại khái qua một giờ, Địch Lỵ tỉnh lại từ trong cơn hôn mê, cô chậm
rãi mở to đôi mắt.
“Địch Lỵ, em đã tỉnh?” Cát Lôi tiến lên trước, lo lắng hỏi.
Địch Lỵ yếu ớt nhìn Cát Lôi, nói: “Rót cho em cốc nước, được
không?”
“Đương nhiên, em chờ một chút.” Cát Lôi vội vàng đứng lên, đến bên
cạnh máy đun nước tự động, rót một cốc nước sôi rồi đưa cho Địch Lỵ.