Đang nói, đột nhiên điện thoại di động của Cát Lôi vang lên.
Anh và Địch Lỵ cùng liếc nhau một cái, sau đó nhanh chóng nhận
điện thoại: “Xin chào, ai vậy?”
Sau khi nghe đối phương nói mấy câu, trên mặt Cát Lôi đầy vẻ phấn
khởi.
Anh cố gắng khống chế lại tâm trạng của mình, ra vẻ trấn định nói:
“Ừm, được, lúc nào chúng ta gặp mặt... Cái gì, ngay bây giờ?”
Cát Lôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã mười hai giờ trưa rồi.
“Vậy được rồi.” Cát Lôi nói: “Nếu anh đã vội vã muốn tìm nhà như
vậy, thì hai mươi phút sau chúng ta gặp nhau trong căn biệt thự, tôi sẽ tới
sớm mở cửa chờ anh. Tôi nghĩ, chắc anh cũng biết địa chỉ rồi chứ... Vâng,
được, hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại xong, Địch Lỵ nôn nóng hỏi: “Là người muốn mua nhà
sao?”
Vẻ mặt Cát Lôi hồng hào gật gật đầu: “Có vẻ anh ta rất hứng thú đối
với căn biệt thự của chúng ta - mà nghe khẩu khí lại giống như nhà giàu -
có lẽ sẽ mua nhà rất nhanh thôi!”
“Quá tốt rồi, Cát Lôi!” Địch Lỵ mừng rỡ kêu to, “Vậy anh mau đi đi!”
“Em yêu, chúc anh thành công đi.” Cát Lôi cúi người hôn lên trán
Địch Lỵ một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Hai mươi phút sau, trong phòng khách của biệt thự, Cát Lôi gặp được
người đàn ông chuẩn bị mua nhà.
“Xin chào, tôi là Hạ Khắc.” Người đàn ông chủ động giơ tay phải ra.